CHÀO BUỔI SÁNG, U LINH TIỂU THƯ - Trang 701

Nhan: "Mèo con, em nhớ ra rồi sao? Sớm biết một chiêu này có tác dụng
như vậy, chị nên sớm cầm mấy tấm hình này ra cho em xem!"

"Hu hu hu, thật xin lỗi Phiêu Phiêu, em vậy mà lại quên mất chị, còn

quên cả Trăn Trăn." Lê Nhan càng nghĩ càng thương tâm, cô nhớ lại cảnh
tượng khi cô rời đi, khi đó tưởng rằng là vĩnh biệt, không nghĩ tới gặp lại
nhau, mình lại quên mất anh, trong lòng Trăn Trăn nhất định rất khó chịu.

"Không sao, nhớ ra là tốt rồi! Em không biết đâu, mỗi buổi tối Mạc

Thiên Vương đều xem mấy tấm hình này một lần, giống y như tên biến thái
ấy!" Phiêu Phiêu nói xong, lại vui vẻ lượn quanh Lê Nhan một vòng,
"Nhưng bây giờ tốt rồi, nếu em đã nhớ ra, vậy mau chóng đẩy ngã Mạc
Thiên Vương đi!"

Lê Nhan: "..."

"Á!" Phiêu Phiêu bỗng nhiên kêu một tiếng, "Mạc Thiên Vương trở

lại, cố gắng lên!"

Phiêu Phiêu vừa dứt lời, Lê Nhan đã nghe thấy âm thanh Mạc Trăn

vào cửa, cô xoay đầu, Phiêu Phiêu đã không thấy tăm hơi. Cô cầm khăn
giấy cạnh bàn, muốn lau nước mắt nước mũi sạch sẽ, nhưng tiếc rằng Mạc
Trăn chân dài, không để cho cô đủ thời gian.

Thấy cái người khóc lã chã kia giống như Lê Nhan, Mạc Trăn trực tiếp

đần người ở cửa. Chân mày theo bản năng nhíu lại, vừa muốn hỏi cô sao
thế, thì nhìn thấy hình ảnh trên màn hình máy tính. Anh hơi híp mắt, cuối
cùng cũng lĩnh hội được cái gì gọi là trăm cảm xúc đan xen.

Bước lên phía trước một bước, anh nhìn Lê Nhan, nhẹ giọng gọi: "A

Diêu?"

"Trăn Trăn!" Lê Nhan phi vào người Mạc Trăn, đem nước mắt và

nước mũi cọ hết lên trên chiếc áo nổi tiếng của anh, "Hu hu hu thật xin lỗi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.