Đây thật là... quá đê tiện!
"Tôi, tôi có thể bảo Đại Lực dẫn tôi đi gặp!" Muốn dụ dỗ tôi ư, không
có cửa đâu!
Hướng Vân Trạch vẫn không lung lay: "Em xác định em muốn em ấy
dẫn em đi gặp Mạc Trăn?"
Trần Thanh Dương: "..."
Nếu cô chịu kéo xuống cái mặt này, đã sớm làm như vậy. Hiển nhiên
Hướng Vân Trạch nhìn thấu lòng của cô, ăn chắc cô.
... Người có chỉ số IQ cao là đáng ghét nhất!
"Được rồi, tôi đồng ý, nhưng tôi có một điều kiện."
Hướng Vân Trạch nhướn nhướn mày: "Nói một chút nghe coi, biết
đâu tôi có thể suy xét chút."
... Tiểu nhân có thù tất báo!
Trần Thanh Dương hít sâu một hơi, câu chữ rõ ràng: "Tuyệt đối không
được biến giả thành thật!" Lấy kinh nghiệm nhiều năm viết tiểu thuyết của
Trần Thanh Dương, cái loại tình tiết giả mạo gì gì đó, trăm phần trăm cuối
cùng cũng biến giả thành thật.
Hướng Vân Trạch kỳ lạ liếc cô: "Em nghĩ nhiều rồi."
Trần Thanh Dương: "..."
Cái thái độ gì đây! Có tin tôi lật lọng luôn không!
Hướng Vân Trạch làm vậy cũng rất bất đắc dĩ, cái người đối tượng
xem mắt đó anh thật sự không thích, muốn gặp được người mình thích đâu