CHÀO EM, NHƯ HOA! - Trang 134

“Anh không định để mình bị cảm sao?” Lỗ Như Hoa cười tủm tỉm ngó

Văn Sơ đang hóa đá tại chỗ, “Nghe lời tôi, đừng ngọ nguậy nữa, đắp chăn
ngủ đi.”

Nói xong, tắt đèn, trèo lên giường, đắp chăn. Động tác của Lỗ Như

Hoa vô cùng lưu loát.

Bóng đêm buông xuống, Lỗ Như Hoa nằm kề bên. Trong nháy mắt,

Văn Sơ có cảm giác hắn giống như một cái khí cầu, lập tức bị đẩy đến rìa «
giường », cũng may là « khí cầu » co dãn .

Vấn đề là bên trong khí cầu toàn là hơi, bị nóng là phồng lên. Câu nói

của Lỗ Như Hoa “Chăn của chúng ta” không khỏi làm cho hắn lại bắt đầu
thất thần......

Văn Sơ quyết định thu hồi lời khẳng định Lỗ Như Hoa không phải là

con gái, cô mềm mại ghé sát bên cạnh, mặc dù giữa hai người còn để một
vài món đồ chơi con thỏ con heo gì đó, nhưng dù sao...... cô vẫn là một sinh
vật – sống động và ấm áp. Mùi hương từ người cô từng chút một lan tỏa
trong không khí, bao vây hắn. Văn Sơ mơ hồ cử động, lại không dám;
muốn nói, lại sợ cô mắng hắn không được ngọ nguậy. Dường như nơi đây
đã biến thành một ốc đảo, đêm dài như vậy, Văn Sơ cảm thấy bi ai, thế này
làm sao gọi là ngủ, quả thực là khổ hình, Thượng Đế ơi, cứu hắn đi.

“Văn Sơ.” Lỗ Như Hoa động đậy, nhỏ giọng gọi hắn.

Tóc gáy Văn Sơ dựng đứng, trái tim khe khẽ rung động, Thượng Đế

nghe được lời khẩn cầu của hắn rồi?

“Anh lạnh không?”

“Ừ.” Văn Sơ cố tỏ vẻ lạnh lùng, hắn cảm thấy giọng nói của chính

mình đang thay đổi, phải tự đề phòng trước.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.