CHÀO EM, NHƯ HOA! - Trang 133

trai. Còn một nguyên nhân quan trọng nữa, tôi chỉ muốn ngủ một giấc thật
ngon, không có thời gian mà nghĩ đến chuyện phong hoa tuế nguyệt.”

“Lỗ Như Hoa!” Văn Sơ bực mình tới muốn giết người, một câu của

Lỗ Như Hoa «không xem anh là đàn ông» đả kích nghiêm trọng tự tôn đàn
ông của hắn. Từ đó đến giờ, chưa có cô gái nào dám nói với hắn câu nói sỉ
nhục này, càng nghĩ càng tức giận, hắn nghiến răng: “Cô có thể nói trực
tiếp hơn nữa đi!”

“Đừng có xoay ngang xoay dọc giống như đàn bà!” Lỗ Như Hoa rống

lên, “Không thì biến đi!”

Văn Sơ cứng miệng!

Đúng vậy, là hắn cương quyết chết cũng không đi, là hắn yêu cầu ngủ

ở cái bàn kia, cho nên hắn đành bi phẫn «biến» lên « giường », đờ như
cương thi nằm thẳng tắp trên đó.

Thần ơi! Cô gái này tuyệt đối không phải là con gái, là nữ tướng cướp,

là cây xương rồng bà! Văn Sơ lập tức chặt đứt ý nghĩ đang cùng một đứa
con gái nằm cùng giường mà suy nghĩ, hắn quyết định ......

Chết người là, hắn căn bản không biết mình nên quyết định cái gì ......

“Hơ, gì đây?” Đang miên man bất định, Lỗ Như Hoa bỗng nhiên đắp

lên người hắn một vật gì mềm mềm. Hắn khẽ giật mình.

“Chăn của chúng ta.” Lỗ Như Hoa trải «chăn» ra bàn bi da, chăn mà

cô nói là một tấm vải nhỏ như món đồ chơi.

“Không thể nào !” Văn Sơ kinh ngạc ngồi dậy, lại bị Lỗ Như Hoa ấn

nằm xuống, nhân tiện còn kê một tấm miếng vải nhung mỏng mỏng cho
hắn gối đầu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.