“Cô chụp hình tôi, tôi không thấy khó hiểu lắm, tôi cho cô nhiều cơ
hội để cô chụp. Còn chín người kia thì sao, cô theo dõi bọn họ phải không?
Lỗ Như Hoa, không phải ai cũng ngốc như tôi, cô có biết gì về pháp luật
không? Cô có biết gì về quyền hình ảnh không? Hay là cô thích những
người đẹp trai, lấy việc theo dõi người khác làm vui?”
“Anh nói cái gì, tôi không chụp ảnh anh, chín người gì?”
“Ha ha, cô không chụp ảnh ai sao? Tôi nhờ bên Milan thiết kế quần
áo, ai chụp ảnh đi sao chép lại?” Văn Sơ vặn lại, “Không phải cô sao? Bộ
đồ đó gần như đã biến thành đồng phục rồi còn gì?”
Lỗ Như Hoa nghẹn giọng. Đúng vậy, nhưng...... Chỉ có một lần.
“Tôi biết cô thích tiền.” Hắn chậm rãi nói, có vẻ như đang chất vấn Lỗ
Như Hoa, nhưng thực ra là đang nói với chính hắn, “Thích tiền không sai,
cho nên tôi nghĩ cô chân thật đáng yêu. Nhưng bây giờ nhìn cô...... Lỗ Như
Hoa, tôi quá ngu xuẩn phải không? Hay là cô cảm thấy cô bán những thứ
đó sau giờ học sẽ được người khác kính nể? Tại sao lại bán mấy thứ đó? Cứ
ngoan ngoãn làm sinh viên tốt đi, không được sao? Cô không khác người
thì không được sao? Nghèo khó đáng sợ như vậy sao? Làm cho cô mất hết
đầu óc rồi sao? Cô thắng rồi, cô đúng là biết cách làm người khác chú ý,
trong trường không ai là không biết cô. Tôi còn một vấn đề muốn hỏi lại,
câu hỏi lần đầu tiên lúc nhìn thấy cô: Lỗ Như Hoa, cuối cùng còn thứ gì mà
cô không bán?”
Văn Sơ bình tĩnh nhìn Lỗ Như Hoa, cô vẫn cúi đầu, như một đứa trẻ
biết mình lầm lỗi, tóc bị gió thổi rối bời. Cô đứng đó, trông rất đáng
thương, không khỏi khiến hắn bị hấp dẫn. Văn Sơ nhếch mép cười, những
ưu điểm của cô bây giờ nhìn đâu cũng không thấy, tất cả như một trò đùa
khôi hài, hắn bị quỷ ám mới có thể ở ngày lễ Giáng sinh mà thổ lộ với một
cô gái như vậy. Nếu cô bán ảnh chụp của hắn làm cho hắn cảm thấy mình