CHÀO EM, NHƯ HOA! - Trang 279

Nhưng đây là lần đầu tiên anh làm, không khác gì bức họa quý giá anh tự
vẽ lần đâu. Em miễn cưỡng nhận lấy, nhé?”

Lỗ Như Hoa nhìn hành động của hắn, từ từ quấn từng vòng khăn

quanh cổ cô. Vẫn biết hắn làm để tặng cô, vẫn tò mò nhìn nó mỗi ngày để
xem nó dài thêm bao nhiêu, nhưng là...... Trong lòng vẫn dâng lên một loại
cảm giác không nói nên lời, vừa ngọt ngào, vừa hơi xon xót.

“Còn cái này.” Văn Sơ lại rút ra một hộp nhỏ tinh xảo, mở ra, bên

trong là một chiếc kim cài áo trong suốt, óng ánh tinh xảo, ghim vào nút
thắt trên khăn quàng, “Mấy ngày nay anh tìm thứ này, may mà tìm được
rồi. Con búp bê anh ném đi với cái này giống nhau như đúc, để em nhớ đến
nó, cái này cài vào ngực áo rất đẹp, anh cũng có thể ở gần tim em hơn......”
(ọe, làm tới đây bạn Phạm nổi hết da gà, không biết mình thô bỉ không có
óc lãng mạn hay tại đoạn này nhão quá >o

Lỗ Như Hoa cúi đầu nhìn cây ghim, trên nền đen của khăn quàng cổ,

nó càng nổi bật vẻ lấp lánh. Vẫn là hình cô bé cầm đĩnh vàng toét miệng
cười, y hệt con búp bê bị Văn Sơ vứt bỏ.

Cô trầm mặc, tay bất giác giơ lên, nhẹ nhàng vuốt ve kia cái trâm.

Văn Sơ khẩn trương nhìn cô, trong lòng càng lúc càng khẩn trương.

Cô không tỏ ra vui mừng, cũng không thất thần, vẫn thản nhiên, là vẻ
không buồn không vui.

Văn Sơ hơi xấu hổ, “À...... Đúng ra anh nên nhảy vào hồ tìm lại món

quà đó đúng không? Nhưng...... con búp bê nhỏ như vậy...... Anh nghĩ chắc
khó tìm nổi...... Nước rất lạnh...... Anh sợ nhảy vào không ra được...... Rồi
em thành quả phụ ...... Nếu không...... anh nhảy xuống mò vớt nó lên.”

Vẫn không chút phản ứng.

Văn Sơ quay người định đi, tay lại bị bắt lại.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.