CHÀO EM, NHƯ HOA! - Trang 300

Quả nhiên, âm thanh ma quỷ vừa lọt vào tai, Lỗ Như Hoa lập tức đưa

đĩa hoa quả cho Văn Sơ, tuyên bố muốn “Quỳ gối thỉnh an” .

Văn Sơ tự nhiên là không nghe cũng không buông tha, ấn cô ngồi lên

đùi rồi không ngừng chọc lét, ép buộc một lúc lâu, đến khi Lỗ Như Hoa
cười đến tức thở mới để cô đi.

Bước ra khỏi cửa phòng vẽ tranh, Lỗ Như Hoa hoảng hốt một hồi lâu,

hạnh phúc chân thật như vậy, như lại không có thật, bị hắn hôn hai má, trên
môi, mặt vẫn còn nóng, hơi ấm này sẽ vĩnh viễn không rời cô sao?

Không suy nghĩ lung tung nữa, phòng khách rất bề bộn, tối qua bị Văn

Sơ đại náo thiên cung, trước tiên phải dọn dẹp một chút.

“Em hỏi anh yêu em có sâu đậm, anh yêu em rất nhiều......” Lần này

không phải là giọng hát Văn Sơ, là tiếng chuông di động. Lỗ Như Hoa dở
khóc dở cười, “Xin chào, ai đấy?”

Từ điện thoại, truyền ra một giọng nói đàn ông dễ nghe, âm thanh rất

ôn hòa, “Xin hỏi, là cô Lỗ Như Hoa phải không?”

Lỗ Như Hoa hơi run rẩy, cô không quen kiểu xưng hô khách khí như

vậy, lại càng không quen nghe giọng điệu khách sáo, nhưng vừa nghe qua
đã cảm thấy một loại hương vị bức người thản nhiên lan xa tới ngàn dặm,
như là không cho phép từ chối, chợt nghĩ bụng, cô không thiếu ai tiền chứ?

“Mạo muội gọi điện thoại cho cô, là bác Văn nhờ tôi giúp một việc

nhỏ, nếu Lỗ tiểu thư có thời gian, mong cô ra ngoài, chúng ta gặp mặt một
chút.” Bên kia đầu dây, người đàn ông trưc tiếp yêu cầu.

“Bác Văn là......” Lỗ Như Hoa cầm điện thoại, tay cô trong nháy mắt

lạnh như băng, một cảm giác khó hiểu nhưng khẩn trương trỗi dậy.

“Là cha của Văn Sơ.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.