CHARLIE BONE TẬP 6 : CHARLIE BONE VÀ SÓI HOANG - Trang 70

“ Bà không thể để chúng ở đây được,” cô Ingledew căm phẫn.

Bà cô Venetia bước lên các bậc thang, tiếng giày cao gót nện đoàng

đoàng như tiếng súng nổ. “Không có ai ở nhà số 9. Paton chắc chắn có ở
nhà, nhưng hắn không bao giờ ra mở cửa. Vì vậy ta phải để bọn trẻ ở đây.
Chị Eustacia của ta sẽ đón chúng lúc 5 giờ. Ta nghe nói cô làm bánh mì
sandwich rất khéo, cô Ingledew.”

“Đây là tiệm bán sách, không phải nhà trẻ.” Cô Ingledew giận dữ đến nỗi

cô dằn mạnh một cuốn sách quí xuống quầy.

“ Ta làm sao đưa chúng đi tuần trăng mật của ta được hả?” Xong, bà cô

Venetia vừa hát vừa lướt ra ngoài đường. “Lũ trẻ nít…Hãy ngoan.”

Cánh cửa kính coong đóng đập lại bỏ lại cô Ingledew chết điếng, nhìn

chăm chắm qua đầu Miranda tới Emma.

“Hừ!” Mãi cuối cùng cô Ingledew mới thốt lên lời. Chắc hẳn cô muốn

trút gận xối xả, nhưng hai đứa trẻ trông thiểu não quá, cô nhận ra nếu mình
than thở chỉ làm sự tình éo le hơn trước mà thôi. Bà cô Venetia đã lơi dụng
bản tính tốt của cô.

Lúc này hai đứa trẻ đã dính chùm vô nhau. Chúng đứng nắm tay nhau

giữa tiệm lấm lét dòm, trước tiên là Emma rồi tới cô Ingledew. Quả thật
chúng quá nhỏ so với tuổi chủa chúng. Miranda có tóc màu lông chuột và
mắt xám. Nó mặc quần jeans và áo khoác đỏ, chiếc áo hình như đã thu lại
mấy cỡ. Ống tay áo thậm chí không che nổi hại cổ tay ốm như chân chim
của nó. Mái tóc rối bù của Eric sậm màu hơn, rõ ràng đã lâu rồi chưa được
cắt, rủ lộn xộn xuống vai nó thành những nùi rối bong. Nó mặc quần nhung
kẻ màu xanh lá cây, bẩn bết nơi đầu gối, áo jacket đen mất tiêu vài cái nút.

Tim Emma se lại vì chúng. Con nhỏ vốn không thể chịu nổi khi thấy

những sinh vật bé nhỏ khốn khổ. “ Đến gặp bạn của chị đi.” Nó chìa tay ra.
“ Tụi chị đang vẽ chim. Các em có thích vẽ không. À mà, chị là Emma.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.