CHARLIE BONE TẬP 7 : CHARLIE BONE VÀ CÁI BÓNG XỨ BADLOCK - Trang 105

Đúng lúc Dagbert Endless vô đang đứng dòm sựng Charlie. “Không

khỏe à?” nó hỏi.

Charlie ngoảnh đi tránh đôi mắt sửng sốt màu nước biển của Dagbert. Nó

cảm thấy sức mạnh rời bỏ mình. Người nó lả đi đến nổi hầu như không
nhấc nổi cánh tay. Những hình thù lờ mờ chuyển động trong là sương che
phủ thị giác của nó và nó nghe tiếng Fidelio gọi, “Bà giám thị, Charlie bị
bệnh.”

Cái cụm từ “bà giám thị” dội bum bum vô tai nói, tự như âm thanh mơ

hồ sâu dưới nước. “Cố lên được không, Charlie? Không gì mà một giấc ngủ
đêm ngon lành không chữa khỏi.”

Đèn phụt tắt. Charlie nằm trong bóng tôi trong khi những hình ảnh quen

thuộc lộn tùng nhào trong đầu nó: một hiệp sĩ áo chùng xanh lá cây, một
con quỷ lùn bằng đá, một mặt biển xám dậy sóng. Nhưng hoàn toàn vắng
bóng hiệp sĩ đội mũ giáp bạc cắm chùm lông chim đỏ lấp loáng. Và tất cả
những gì còn lại của chiếc thuyền là chóp cột buồm đang chìm dần xuống
mặ biển dữ tợn. Sau đó Charlie trông thấy Clearwen nằm trong một cái
vòm thủy tinh ánh bạc đã phai khỏi đôi cánh trắng của nó. Bằng tất cả sức
lực còn lại, Charlie nhổm chống cùi chỏ lên và thét “CLAERWEN!”.

Nguyên cả đám con trai đang ngủ trong phòng ngủ chung đã thức dậy

ráo rọi. Những đứa nào chưa ngủ thì bắt đầu hét lên om tỏi.

“Câm mồm!” “Nó mắc chứng gì đó?” “Nó mất trí rồi!” Một trong những

thằng học sinh lớp Một rên rẩm, “Anh ấy bị sao vật?” Đứa nào đó òa khóc.

“Bình tĩnh mọi người,” Fidelio trấn an. “Charlie chỉ bị ác mộng thôi. Ai

chả có lúc vậy. Em không sao chứ, Charlie?”

Charlie ngồi dậy. Tiếng ù ù trong đầu nó đã hết. Cơn chóng mặt cũng đã

qua. Nó cảm thấy trở về trạng thái như cũ. “Em ổn rồi, cảm ơn. Em thấy
khỏe, rất khỏe.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.