CHARLIE BONE TẬP 7 : CHARLIE BONE VÀ CÁI BÓNG XỨ BADLOCK - Trang 145

khi ba má nó vừa qua đời. Đó là một cảm giác mới mẻ đến độ Billy không
biết phải cảm nhận như thế nào. Và từ từ, cảm giác ấy dâng lên khắp người
nó: một niềm hạnh phúc vô bờ.

Rồi thêm một tiếng động nữa. Lầ này thì không chối cãi vào đâu được.

Cho dù ở bất kỳ đâu Billy vẫn có thể nhận ra tiếng Hạt Đậu.

“Billy! Cứu! Billy! Cậu ở đâu?”

Không vặn đèn bên cạnh giường lên, Billy sờ soạng tìm mắt kính. Bóng

đèn đường bên ngoài quăng một luồng sáng mỏng bên dưới tấm rèm. Billy
lẳng lặng xuống giường đi tới cửa. Hạt Đậu tiếp tục gọi nó, nhưng đột
nhiên thất ngại mở cửa ra. Nó nhìn Charlie, đang ngủ ngon lành. Charlie có
nghe thấy tiếng sủa không? Hay chỉ mình Billy mới hiểu được?

Bà Onimous nói đã yêu mình. Tại sao nó cảm thấy nếu nó đi qua cánh

cửa này thì nó sẽ vứt món quà đó đi? Trong vài phút nó đứng đực tại chỗ,
tay đặt lên nắm đấm cửa, sau đó tiếng con chó gọi thúc bách, tuyệt vọng
đến nỗi Billy không thể làm ngơ.

Khi nó mò xuống cầu thang, một co gió lạnh quất quanh bàn chân nó. Nó

xuống tới hành lang. chìa khóa tầng hầm ở trong cái hũ trên nóc tủ đựng ly
chén. Billy biết chính xác là cái nào. No định rẽ vô bếp thì nhận thấy cửa
tầng hầm đang mở toang. Một dòng âm thanh rõ mồn một về phía nó: tiếng
gió rít và tiếng tru trầm bổng.

“B...L...L...Y!”

Billy không còn lựa chọn nào khác. Nó phải đi tới nơi có tiếng gọi đó.

Chó hay người? Bất kể là gì, tiếng gọi đó cũng kéo nó về phía tầng hầm, đi
xuống những bậc thang cho tới khi bàn chân trần của nó bắt đầu ngả màu
xanh tái trên sàn đá lạnh. Tứ bức tranh, Hạt đậu trao nháo nhìn ra nó. Tru
và tru.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.