CHARLOTTE VÀ WILBUR - Trang 66

“Anh làm dây bánh ra đầy người kìa,” Fern nói. “Cho cháu đi kiếm trứng
trong chuồng gà nhé, cô Edith?”

“Ra ngoài ngay, cả hai đứa bay! Và đừng có mà quấy rầy lũ gà!”

“Dây ra khắp cả rồi,” Fern kêu lên. “Bánh của anh ấy dây đầy ra trán kia
kìa!”

“Nào, ếch!” thằng Avery kêu. Nó vốc con ếch lên. Con ếch bèn đá, làm tóe
nước xà phòng vào bánh việt quất.

“Lại rắc rối rồi!” Fern rên rẩm.

“Đi đu cái đu nào!” thằng Avery nói.

Lũ trẻ chạy ra khu chuồng quây.

Ông Zuckerman có cái đu tốt nhất trong cả hạt. Đó là một sợi dây thừng
nặng dài cột vào cái xà ở trên cửa phía bắc. Ở cuối sợi dây thừng là một cái
nút to để ngồi. Nó được chỉnh sao cho ta có thể đánh đu mà không bị ngã.
Ta trèo thang lên vựa cỏ khô. Rồi, bám lấy dây thừng, ta đứng ở mép vựa và
nhìn xuống, và thấy sợ và chóng mặt. Rồi ta cưỡi trên cái nút, nó chẳng
khác nào một chỗ ngồi. Rồi ta thu hết cả can đảm, hít một hơi thật sâu, và
nhảy. Trong một khắc ta dường như sẽ rơi độp xuống nền khu chuồng ở tít
phía dưới, nhưng rồi đột nhiên sợi dây thừng bắt đầu tóm ta lại, và ta sẽ bay
ra ngoài cửa khu chuồng nhanh vùn vụt với gió thổi vào mắt vào tai vào tóc.
Rồi ta sẽ phóng vọt lên trên trời và nhìn lên những đám mây, và sợi dây
thừng sẽ xoay và ta sẽ xoay và đổi hướng cùng với nó. Rồi ta sẽ rơi xuống,
xuống, xuống từ trên trời và lại bay vào trong khu chuồng gần như vào hẳn
vựa cỏ khô, rồi lại bay ra nữa (lần này thì không xa mấy), rồi lại vào nữa,
rồi ra, rồi vào; và rồi ta nhảy ra và ngã xuống và để cho đứa khác thử một tí.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.