CHÂU PHI NGHÌN TRÙNG - Trang 166

mẩn Đấng Cứu Thế, theo một cách dịu dàng, nồng nàn. Được nghe bao
nhiêu về Người cũng chưa đủ cho em và lúc nghe tôi kể, em bật xuýt xoa
rồi cả màu da cũng biến đổi. Em day dứt nhiều về Judas - hắn ta là loại
người gì thế nhỉ, sao lại có kẻ như vậy cơ chứ? - bản thân em sẽ sướng
muốn chết nếu được móc mắt hắn ra. Đấy là một niềm mê say bắt nguồn từ
mùi hương họ đốt ở nhà, thứ hương chế từ loại củi sậm màu, khai thác từ
rừng sâu trên những ngọn núi xa xôi, tỏa một thứ men nồng nàn, hao hao
trầm nhưng ngọt ngào và lạ lẫm trước tâm thức chúng ta.

Sau khi xin phép đưa nhóm phụ nữ đạo Hồi vào thăm Hội truyền giáo và
được các cha cố người Pháp - lòng như mở cờ vì có chuyện xảy ra - chấp
thuận với phong thái thân thiện xởi lởi cố hữu, một chiều nọ tôi chở cả tốp
tới để từng người, mặt mày nghiêm trang, bước vào ngôi nhà thờ mát rượi.
Mấy cô gái chưa từng vào trong một kiến trúc sừng sững đến vậy, và lúc
ngước lên tất cả đều giơ tay che đầu như thể sợ nó đổ sụp xuống. Trong nhà
thờ đặt nhiều tượng, và ngoại trừ tấm ảnh trên bưu thiếp kể trên, họ chưa
từng thấy những thứ như vậy. Hội truyền giáo Pháp quốc sở hữu bức tượng
Đức Mẹ Đồng Trinh màu trắng toát pha chút sắc xanh lơ, kích thước người
thật, trên tay cầm cành hoa loa kèn, kế bên là tượng thánh Joseph đang bế
Đức Hài Đồng trên tay. Đứng trước hai bức tượng, mấy cô gái choáng ngợp
chẳng thốt nên lời, vẻ đẹp của Đức Mẹ Đồng Trinh làm họ thở dài khoan
khoái. Về phần Thánh Joseph, họ đã biết từ trước, và sùng kính ông ở vai
trò người chồng thủy chung, người bảo vệ Đức Mẹ Đồng Trinh, giờ ông
còn được họ nhìn bằng ánh mắt trân trọng bởi đang bế con giúp vợ. Vợ của
Farah, đang mong ngóng đứa con chào đời, cứ luẩn quẩn chẳng rời nhóm
tượng Thánh Gia suốt thời gian ở nhà thờ. Các cha luôn tự hào về các ô cửa
sổ nhà thờ, được dán giấy màu cho giống như gắn kính màu, trên có vẽ về
những tích trong Con đường khổ nạn của Chúa. Cô em họ giờ chìm đắm
vào những ô sổ ấy, quên hết xung quanh, cứ đi vòng vòng quanh giáo
đường, mắt dán chặt lên các cửa sổ, hai tay xiết vào nhau, đôi chân khuỵu
xuống như phải chịu sức nặng cây thánh giá. Trên đường về nhà, cả nhóm
hầu như chẳng nói năng gì, họ e ngại, tôi tin vậy, sẽ để lộ ra sự ngốc nghếch

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.