CHÂU PHI NGHÌN TRÙNG - Trang 189

truyền nhiễm của ngựa, được chôn ngay ngoài chuồng, dưới tán những cây
chanh; mọi người đều rất tiếc thương và mãi về sau vẫn còn nhắc tên chú.

Ông lão Bulpett - mọi hội viên câu lạc bộ đều gọi là Bác Charles, thường
tới dùng bữa tối cùng tôi. Đây là người bạn tốt của tôi, một hình mẫu lí
tưởng, một dạng quý ông Anh quốc tao nhã của thời Victoria, nhưng vẫn
đối nhân xử thế thoải mái giữa đương thời. Ông đã bơi vượt eo biển
Hellespont

*

, nằm trong số những người tiên phong chinh phục đỉnh

Matterhron

*

, và từng, ở thời trai trẻ tầm giữa những năm tám mươi thế kỷ

trước, là tình nhân của La Belle Otéro

*

. Tôi được nghe kể bà này đã hủy

hoại ông về mọi phương diện trước khi buông tha. Ngồi ăn cùng ông luôn
khiến tôi có cảm giác như thể đang được dùng bữa tối với chính Armand
Duval

*

hay Hiệp sĩ xứ Grieux

*

vậy. Ông còn giữ nhiều bức ảnh đẹp của

Otéro, và thích nói về bà.

Có bận, trong một bữa tối ở Ngong, tôi nói với ông: “Cháu biết La Belle
Otéro đã xuất bản mấy tập hồi kí. Bác có ở trong đấy không vậy?”

“Có,” ông nói, “có tôi ở đó. Dưới tên khác, nhưng có trong ấy.”

“Bà ấy viết gì về bác?” tôi hỏi.

“Rằng bác là một chàng trai đã vung cả trăm ngàn vì bà ấy chỉ trong sáu
tháng, song nhận được cũng tương xứng đồng tiền bỏ ra.”

“Thế bác có cho là,” tôi vừa cười vừa hỏi, “mình đã nhận lại tương xứng
không?”

Ông cân nhắc câu tôi hỏi trong thoáng chốc. “Có,” ông đáp. “Bác cho rằng
cũng đáng.”

Denys Finch-Hatton và tôi cùng đi picnic với ông Bulpett lên đỉnh rặng
Ngong nhân dịp sinh nhật thứ bảy mươi bảy của ông. Trong cuộc chuyện
trò khi ngồi trên đỉnh núi, chúng tôi có bàn tới câu hỏi, nếu được lựa chọn
có một đôi cánh không thể tháo ra được, liệu ta nên nhận hay khước từ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.