CHÂU PHI NGHÌN TRÙNG - Trang 199

tôi đang gặm cỏ quanh đấy có lẽ đâu đó có một hi vọng mơ hồ rằng, để ân
thưởng cho sự phục vụ, họ sẽ được tặng một con bò. Berkeley để họ chờ
một lúc lâu, tôi tin chính họ cũng nghĩ lệ phải vậy. Trong lúc mọi người chờ
đợi, anh cho mang một chiếc ghế bành ra đặt ngoài trảng cỏ trước nhà, để
ngồi trong lễ phát huy chương. Cuối cùng, lúc rời nhà bước nhập vào giữa
những người da đen, nom Berkeley thật trắng, với mái tóc hoe đỏ, cặp mắt
xanh. Giờ đây anh đang bước lẹ làng, phấn chấn, thứ phong thái hoàn toàn
thuộc về một sĩ quan trẻ đầy năng lực, và tôi chợt nhận ra Berkeley, vốn có
thể khiến gương mặt mình biểu đạt được biết bao thứ, vào thời điểm cần
thiết, cũng chụp được lên nó vẻ tuyệt đối trống rỗng. Jama bám sau, tay
bưng cái hộp đựng huy chương, mình bận tấm áo gi-lê Ả Rập tuyệt đẹp
đính đầy vàng bạc mà Berkeley đã sắm cho cậu mặc dịp này.

Berkeley đứng phát biểu đằng trước chiếc ghế bành và nguồn năng lượng
tuôn trào từ thân hình nhỏ bé, thẳng băng của anh khiến các ông già nhổm
đứng lên, từng người một, bước đến trước mặt anh, nhìn vào mắt anh, đầy
vẻ nghiêm trang. Tôi không thể thuật lại nội dung bài diễn thuyết, vì nó
bằng tiếng Masai. Dường như Berkeley thông báo vắn tắt rằng họ được trao
tặng một đặc ân chẳng thể tin nổi bởi thái độ đáng ngợi ca cũng đến khó tin
của chính họ. Nhưng trông vào người đang phát ngôn là Berkeley, hay nhìn
vào các gương mặt Masai, bạn sẽ chẳng luận ra được gì, bài phát biểu có
thể chứa đựng một nội dung hoàn toàn khác tôi không bao giờ nghĩ đến.
Kết thúc bài diễn thuyết, không để ngắt quãng dù chỉ một giây, Berkeley
cho Jama mang cái hộp lại, lấy các tấm huy chương ra, long trọng đọc to
tên các thổ tù, từng người một, và vươn dài cánh tay hào phóng trao tặng
huy chương cho họ. Người Masai im lìm đưa tay đón nhận. Lễ trao tặng chỉ
có thể diễn ra tốt đẹp nhường ấy, khi cả hai bên đều mang trong mình dòng
máu cao quý cùng những truyền thống vĩ đại của dòng tộc; cầu chúc cho
nền dân chủ mãi vững bền.

Huy chương là vật bất tiện cho một người trần như nhộng, bởi họ không có
chỗ nào gắn nó lên, và các vị thổ tù Masai cứ đứng ngây ra đó, tay nắm tấm
huy chương. Lát sau, một ông cụ tiến lại chỗ tôi, xòe bàn tay có tấm huy

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.