Đường Phảng cười khổ: “Hải Lão Thất chết trên tay ta, bọn họ hoặc
tìm đến trả thù, hoặc là sợ, từ nay về sau vừa gặp ta liền trốn.”
Kế Diêu cười nói: “Ám khí của Đường công tử rất cao minh, ta xem
không có người thứ hai có khả năng này.”
Đường Phảng cười nói: “Không dám không dám. Bọn họ thật sự là
làm lãng phí ám của của Đường môn ta a.”
Tiểu Từ ở trong xe ngựa tò mò hỏi: “Đường công tử, ngươi vừa rồi đối
phó với Hải Lão Thất là dùng ám khí gì? Ta thế nào lại không thấy ngươi
động thủ?”
Đường Phảng quay đầu lại, cười cười, kéo tay áo bên phải lên. Chỉ
thấy trên cổ tay hắn có một cái kính nỏ tinh xảo. Chiều dài bất quá chỉ có
ba bốn tấc, trên chiếc nỏ đen như mực có khắc hoa văn màu đỏ thắm, đẹp
đẽ khéo léo.
– “Nỏ này tên là ba bước sát. Kề sát mạch đập mà mang, gặp địch
nhân tiến sát người, chỉ cần di chuyển ngón tay cái, kinh mạch chuyển động
ngay lập tức chạm đến bộ phận khởi động của cơ quan. Tiễn nhập vào vị
trí, trong ba bước đoạt mệnh. Bất quá nếu ở khoảng cách xa, lực đạo không
đủ. Cho nên mới có tên gọi ba bước sát.”
Tiểu Từ kinh ngạc nhìn kính nỏ, thở dài: “Đường môn thực sự là danh
bất hư truyền. Cái nỏ này nhìn qua thật giống đồ chơi của trẻ con, nhưng
trong giây lát lại có thể đoạt đi tính mạng của người khác.”
Đường Phảng cười, đột nhiên tháo ra ba bước sát, đưa cho Tiểu Từ:
“Cô nương giải độc cho ta, nỏ này sẽ tặng cho cô nương để bày tỏ lòng cảm
kích.”
Tiểu Từ vội vàng xua tay: “Đa tạ, nhưng đây là vật phòng thân của
ngươi, ta không thể nhận.”