– “Ngươi trúng tiệm thân, trước giải độc đi. Tiểu Từ, tiệm thân độc
ngươi giải được chứ?” Kế Diêu quay đầu, không yên hỏi một câu, rất sợ
Tiểu Từ nói “Sẽ không”.
Hoàn hảo, nàng gật đầu.
Đường Phảng vội nói: “Đa tạ nhị vị. Ta vừa rồi cũng là giả bộ chống
đỡ, thừa cơ chế phục Hải Lão Thất, kỳ thật nhất thời vô phương.”
Tiểu Từ chỉ vào thi thể Hải Lão Thất nói: “Kế Diêu, ngươi tìm trên
người hắn, nhất định có giải dược. Đem đoản kiếm đưa cho ta.
Kế Diêu quả nhiên từ trên người Hải Lão Thất tìm được mấy cái lọ.
Tiểu Từ mở ra chọn một cái, lại đem cổ tay Đường Phảng rạch một đường
nhỏ, đem dược bức vào huyết mạch.
Đường Phảng gặp hai người tuấn nhã hào hiệp, bỗng nhiên sinh ra hảo
cảm, ngay cả một chút đề phòng cũng không có, tùy ý để Tiểu Từ giải độc
cho hắn.
Tiểu Từ thản nhiên cười: “Ngươi trong ba ngày cần phải nhịn đói,
ngoại trừ nước cái gì cũng không được ăn.”
Đường Phảng gật đầu: “Đa tạ cô nương.”
– “Đường công tử không cần khách khí, ta là Tiểu Từ.”
Kế Diêu đối Đường Phảng nói: “Đường công tử muốn đi đâu? Nếu
như tiện đường, chúng ta cùng đi, độc trên người ngươi một thời gian nữa
mới có thể giải trừ. Nếu gặp phải người của tộc Hải thị đến quấy rầy, dọc
đường đi có thể chiếu cố lẫn nhau.”
Đường Sảng nói: “Chỉ sợ đem lại cho hai người nhiều phiền toái, nhị
vị muốn đi nơi nào?”