CHÂU VIÊN NGỌC ẨN - Trang 216

Đường Phảng nói: “Đã không có việc gì. Chẳng qua đói bụng vài ngày

cơ thể có chút suy nhược, ngươi đi chuẩn bị đồ ăn cho ta tẩm bổ.”

Lâm Hạm thở phào nhẹ nhõm, đối Kế Diêu Tiểu Từ ôm quyền thi lễ,

cười nói tạ ơn: “Nhị vị đường sá xa xôi mà đến, trước hết mời đến tệ xá
nghỉ ngơi, tạm tẩy phong trần.”

Kế Diêu đang muốn từ chối, Đường Phảng chau mày, dùng sức giật

ống tay áo hắn, giả vờ như tức giận.

Kế Diêu cười nói: “Thịnh tình của Đường huynh nếu từ chối thì quả là

bất kính, đành quấy quả một đêm vậy, sáng mai chúng tôi sẽ đi.”

Phủ đệ của Lâm Hạm rộng rãi yên tĩnh, giữa vườn bày rất nhiều thứ cổ

quái hiếm lạ, trên mặt đất cũng có thứ gì đó nhìn rất quái lạ, vừa giống binh
khí lại vừa giống đồ chơi của trẻ con. Tiểu Từ hiếu kỳ nhìn nhưng lại ngại
không dám hỏi. Chỉ cảm thấy Lâm công tử này trong trẻo lạnh lùng dường
như rất khó tiếp cận, riêng đối với Đường Phảng lại cực kỳ thân thiết. Vào
chính sảnh thì ngồi ngay bên cạnh hắn, liên tục hỏi thăm không ngừng.
Nghe được Hải thị chi độc, hắn suy nghĩ một chút nói: “Chờ.” Nói xong
liền đứng dậy đi vào phòng trong.

Hạ nhân đưa tới bộ trà cụ, tinh tế nấu nước, tẩy trà, ngâm nước. Sau

đó dâng lên trước mặt ba người. Tiểu Từ nâng ly trà, chỉ thấy sứ trắng như
ngọc, nước trà thanh bích, hương hoa mai nhẹ nhàng thấm vào lòng người.

Hạ nhân nói: “Đường công tử, đây là trà hoa mai ngâm tuyết, thiếu

chủ đặc biệt phân phó chỉ giữ lại cho công tử.”

Đường Phàng đuôi lông mày khẽ động, nói khẽ với Kế Diêu: “Kỳ

thực, nước bùn, nước mưa hay nước mai ta cũng phân không rõ. Uống
trong miệng đều thành thức giải khát cả.” Nói xong, ha hả cười.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.