Đường Phảng sờ sờ cánh mũi, nói: “Hắn sắc mặt lạnh lùng, mọi người
thời gian qua hẳn cũng không mấy dễ chịu.”
Lão nhân kia liên tiếp gật đầu, đưa tay ra nói: “Mời vào mời vào.”
Kế Diêu thấy thế đối Đường Phảng nói: “Đường huynh đã đến nơi an
toàn, tiểu đệ xin cáo từ. Sau này sẽ còn gặp lại.”
Đường Phảng một phen kéo lấy tay áo hắn, vội la lên: “Làm sao có
đạo lý như vậy? Tốt xấu cũng nghỉ tạm một đêm, ngày mai hãy đi.”
Kế Diêu vội nói: “Đây là bằng hữu của Đường huynh, tại hạ sao có thể
không biết xấu hổ quấy rầy. Huống hồ, chúng tôi còn muốn gấp rút lên
đường.”
Đường Phảng không vui, nghiêm mặt nói: “Nhà của vị bằng hữu này
cũng xem như là nhà của ta. Kế huynh đệ, phiền toái hai người mấy ngày,
nhất định phải để hắn thay ta tiếp đón nồng hậu mới được. Ta cũng không
yêu cầu lưu lại quá lâu, ngủ một đêm ta sẽ tiễn ngươi lên đường.”
Hai người vẫn đang giằng co, thì nghe bên trong truyền đến một tiếng:
“Đường Lục tới?”
Lời còn chưa dứt, người đã đến gần, thân pháp thật nhanh.
Tiểu Từ vừa nhìn, là một vị công tử, trường sam trắng như tuyết
không nhuốm bụi trần, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng, my vũ nhướn
lên, sắc mặt vui mừng.
Đường Phảng quay đầu lại cười: “Lâm Hạm, đây là Kế Diêu, Tiểu Từ.
Ta trên đường bị Hải thị đầu độc, may mắn có hai người trợ giúp giúp ta
giải độc, nếu không chỉ sợ không đến được Đàm Châu.”
Lâm Hạm cả kinh, vội hỏi: “Hiện tại thế nào?”