Vân Trường An sửng sốt: “Thế nào, các ngươi nhận biết?”
Thư Thư gật đầu: “Ông ngoại, chúng con ở Kinh thành đã từng gặp
qua.”
Tiểu Từ ngơ ngác nhìn Thư Thư, rõ thật là oan gia ngõ hẹp, hắn lại là
cháu ngoại Vân Trường An?
Vân Trường An vui vẻ nói: “Vân Thư, các con đã nhận biết, vậy thật
tốt quá. Lão Hạ, đi chuẩn bị cơm nước, đem mười bộc rượu của ta cũng lấy
ra nữa.”
Vân Thư? Hắn không phải tên là Thư Thư sao? Tiểu Từ đề phòng
đánh giá hắn, không kìm lòng được vươn tay nắm lấy tay Kế Diêu. Kế Diêu
cũng nắm chặt tay nàng, bàn tay ấm áp dày rộng, xương cốt mạnh mẽ hữu
lực, làm cho tâm người ta bình tĩnh.
Thư Thư cười hì hì nhìn hai người, đảo khách thành chủ bắt chuyện:
“Thật không nghĩ tới, cư nhiên ở chỗ này tương ngộ. Nhị vị, làm sao biết
ngoại công của ta chứ?”
Kế Diêu đạm nhiên nói: “Lão nhân gia là bạn cũ của dượng ta. Ta chịu
sự ủy thác của người, đặc biệt đến bái phỏng.”
Thư Thư cười cười chuyển hướng sang Vân Trường An: “Ông ngoại,
thế nào chưa từng nghe người nhắc tới vị cố nhân này?”
- “Con tiểu tử này, từ khi nào chịu an phận nghe ta lải nhải đây?” Vân
Trường An làm như đối với hắn cực kỳ cưng chiều, vẻ mặt đều che giấu
không được vui mừng.
Thức ăn rất nhanh được dọn lên, Vân Trường An rót rượu, vuốt bộ râu
dài, than thở nói: “Ngày hôm nay thực sự là song hỷ lâm môn. Đến đây,
cùng cạn một chén!”