CHÂU VIÊN NGỌC ẨN - Trang 240

Tiểu Từ chịu đựng cảm giác không vui trong lòng, rót một ly rượu,

đưa cho hắn, cũng tùy tiện liếc mắt đánh giá hắn, hắn khiêm tốn văn nhã,
tại Ẩn Lư dường như trở thành một người khác, một bộ dáng dấp quân tử
như ngọc.

Hắn tiếp nhận, sảng khoái uống cạn. Tiểu Từ híp mắt nhìn hắn, đôi

mắt vụt sáng ý cười xấu xa.

Đợi một lát, hắn vẫn vô sự!

Thư Thư giơ ly rượu trống rỗng cười nói: “Tiểu Từ cô nương, trước

đây chúng ta có một chút hiểu lầm, tục ngữ có câu hữu duyên thiên lý năng
tương ngộ, ngươi xem U Châu cách Kinh thành xa như thế, chúng ta cư
nhiên lại gặp gỡ ở Ẩn Lư nho nhỏ, thật đúng là duyên phận. Chúng ta biến
chiến tranh thành tơ lụa nhé?”

Ngươi cũng biết, chút hiểu lầm đó suýt nữa khiến ta bỏ mạng? Ngươi

cũng biết, duyên số có lương duyên, cũng có nghiệt duyên? Tiểu Từ cười
cười, không trả lời hắn, chỉ tiếp tục rót thêm một ly rượu, cười tủm tỉm đưa
cho hắn.

Mỹ nhân mời rượu, lại cười tươi như hoa, hắn sảng khoái tiếp nhận,

nhưng vẫn vô sự như trước.

Nụ cười của Tiểu Từ dần dần tắt, ngây ngẩn nhìn hắn. Một tia nghi

hoặc dừng lại bên cửa miệng nhưng không thể nói thành câu.

Thư Thư bắt đầu cười: “Tiểu Từ, ngươi như thế nào không uống?”

– “Nga, ta cũng uống.” Tiểu Từ vội vàng quay đầu lại, uống một

chén.”

– “Làm sao ông ngoại của ngươi lại gọi ngươi là Vân Thư?” Tiểu Từ

có chút bức rức khẩn trương, thuận miệng hỏi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.