Gian phòng của Thư Thư cách Kế Diêu rất gần, trên cửa sổ lộ ra ánh
trăng mông lung. Tiểu từ suy tính, nhảy lên nóc nhà đối diện phòng hắn.
Hai cái chén đặt ở trong tay. Nàng rót một ly rượu, chun mũi hít một hơi,
sau đó giơ cái chén lên, “Phác” một tiếng ném vào cửa sổ phòng Thư Thư.
Quả nhiên, bóng dáng Thư Thư từ trong cửa sổ phóng ra, thân pháp
cực nhanh.
Tiểu Từ nhịn cười, từ trên nóc nhà nói tiếng xin lỗi: “Ta vốn là muốn
đập bể cửa phòng Kế Diêu, không cẩn thận quấy nhiễu Thư công tử.”
Thanh âm của nàng trong trẻo như một hồi gió mát lướt qua chuông
gió. Thư Thư giương mắt nhìn lên, Tiểu Từ ngồi ở trên nóc nhà, phía sau
một vầng trăng tròn. Ánh trăng như nước khiến cơ thể nàng nhiễm một tầng
quang hoa, ánh trăng chiếu rọi vào dung nhan mỹ lệ xinh đẹp của nàng, y
phục phiêu phiêu, giống như có thể hóa thành hằng nga giữa tháng bất kỳ
lúc nào. Hắn phút chốc có phần hoảng hốt, quên cả nói tiếp.
Nàng đối hắn nở nụ cười, đây dường như là lần thứ hai nàng cười với
hắn. Lần đầu tiên là ở Họa Mi sơn trang, nụ cười được giải thoát, điềm mỹ
không lo, nhưng lại mơ hồ đâm vào tim hắn. Mà nay nàng rốt cuộc buông
xuống khúc mắc, cười ôn nhu động lòng người như thế. Ánh trăng mông
lung, nụ cười của nàng giống như chớp mắt sẽ biến mất, tâm hắn vì vậy mà
treo lơ lửng, sợ ánh sáng mất đi, gặp lại biết đến khi nào?
Ánh trăng khơi gợi cảm xúc trong lòng, mơ hồ có hương thơm ngào
ngạt của rượu nhẹ nhàng trong gió. Hắn phi thân nhảy lên nóc nhà.
Tiểu Từ nghiêng đầu đối hắn thản nhiên cười: “Ngươi cũng muốn
uống một chén sao?”
– “Thật vinh hạnh.” Thư Thư cười ngồi xuống, rất kinh ngạc nàng cư
nhiên không đứng dậy rời đi.