CHÂU VIÊN NGỌC ẨN - Trang 311

Hắn ở bên tai nàng thì thầm: “Mặc dù chưa biết ý cha ta thế nào, bất

quá với uy phong của mẫu thân, người sẽ vô sách.”

- “Ngươi nói gì chứ?” Thanh âm của nàng nhỏ đến mức gần như khó

nghe.

Kế Diêu nâng cằm của nàng, hơi thở ôn nhuận vương vấn trên mặt

nàng.

- “Ngươi nghĩ là ta đang nói cái gì?” Ngón tay hắn trắng nõn thon dài,

ngay dưới mi mắt nàng. Nàng vặn vẹo thoát ra, xoay người xấu hổ không
nói.

Hắn từ sau lưng ôm lấy nàng, cằm đặt lên mái tóc nàng, ngửi hương

thơm trên người nàng, thấp giọng nói: “Chúng ta trở về thành thân.” Ngữ
khí tuy mềm nhẹ nhưng lộ ra quyết tâm bức thiết.

Nàng mặc dù từ lâu đã muốn làm thê tử của hắn, nhưng hắn đột ngột

nói ra như thế này, vẫn là kinh ngạc đến tim đập dồn dập, thốt ra: “Nhanh
như vậy?”

Hắn mau lẹ đáp: “Ta không ngại nhanh, chỉ sợ không kịp.” Phong tục

Định Châu, khi có người thân qua đời, nếu nội trong ba tháng không thành
hôn, thì phải giữ đạo hiếu chờ đến ba năm sau. Nguyên do trong đó nàng
mặc dù không biết, nhưng hắn thì phải vâng theo. Hắn không ngờ kéo dài
lâu như vậy, hắn cũng không xác định mình có thể kiên nhẫn chờ lâu đến
thế không. Ngày tốt cảnh đẹp, giai nhân đồng tâm, nhân sinh cả đời chỉ có
một lần, thật sự không muốn bỏ lỡ.

Cảm giác ngọt ngào lan qua từng mạch máu, như dòng nước nhỏ giọt

chậm rãi lưu động, đem mỗi tấc da thịt như nhiễm phải men say. Nàng rụt
rè từ chối. Hắn dùng lực xoay nàng về phía mình, khuôn mặt hai người kề
sát trong gang tấc. Vẻ mặt nàng đỏ bừng như say, tâm hắn dao động, trong

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.