thổi đến da thịt nóng bỏng, vô cùng thoải mái. Nàng vội vàng đóng cửa lại,
giống như những ngôi sao trên bầu trời đều đang nhìn nàng.
Ngày hôm sau, Kế Diêu giữ lời vào thành tìm Vân Dực. Tiểu Từ muốn
đi cùng, chợt nghĩ lại cảm thấy không ổn, vì thể cùng Tiểu Chu ở lại Ẩn
Lư.
Vân Trường An không ở đây, Thư Thư nghiễm nhiên chính là chủ
nhân Ẩn Lư. Hết thảy đều như cũ, chỉ thiếu bóng dáng một lão nhân tịch
liêu mà cao ngạo.
Thời gian thấm thoắt trôi qua, nháy mắt đã được nửa tháng. Tiểu Chu
ở lại Ẩn Lư dường như cùng Thư Thư trở thành tri kỉ. Điều này làm cho
Tiểu Từ rất kinh ngạc.
Kế Diêu sáng sớm liền xuất môn, mà Thư Thư mặt trời lên cao mới
thức dậy. Tiểu Từ cùng Tiểu Chu ở trong vườn nói chuyện phiếm, nhìn thấy
Thư Thư miễn cưỡng đi tới, trêu chọc nói: “Thư Thư, ngươi như thế nào
không vào thành? Thiếu chủ nhàn nhã như vậy cũng có tiền, thật sự là ông
trời hậu đãi.”
Thư Thư giật giật khóe miệng, nói: “Tiểu Từ, ngươi sai rồi. Tâm nhàn
mới gọi là nhàn. Như ta lúc này đang rất lo lắng.”
Tiểu Từ cười hì hì lấy một củ lạc bóc vỏ cho vào miệng, ngón tay nhỏ
nhắn trắng trẻo dưới ánh mặt trời mơ hồ có chút trong suốt. Nàng thản
nhiên như vậy làm cho Thư Thư hơi đố kị lại có xúc động, phảng phất như
cảnh xuân vui vẻ hòa thuận đẹp nhất, khiến người ta không đành lòng phá
tan.
Hắn thở dài, ở trước mặt Tiểu Từ nhón một củ lạc trong đĩa, cũng
không cố ý đụng phải tay nàng, hơi lạnh từ ngón tay chạm vào lập tức rời
đi, chỉ có cảm xúc nhưng lại thật lâu không tiêu tan.