CHÂU VIÊN NGỌC ẨN - Trang 315

Hắn xoay người rời khỏi, trước khi đi còn ném một câu: “Không có

việc gì thì đừng chạy loạn, U Châu giáp ranh với Đại Yến, chẳng bao lâu
nữa khả năng sẽ phát động chiến tranh, cẩn thận bị coi là gián điệp.”

Củ lạc trong tay Tiểu Từ thoáng cái rơi trên mặt đất, Tiểu Chu ngồi

bên cạnh nàng kích động đứng lên, đuổi theo bóng lưng hắn hỏi: “Thực sự?
Thực sự?”

Góc áo màu lam khuất sau hòn sơn giả, ngay cả một chữ cũng không

lưu lại.

Rõ ràng là ánh nắng mặt trời ấm áp ôn hòa, phút chốc bị một câu của

Thư Thư làm cho đóng băng. Chiến tranh, xuất hiện trong câu chuyện của
những người dân sống lưu lạc vô cùng thêm thảm, là lòng trung thành thiết
huyết trong những cuốn sách, cứ cho rằng chính mình cách xa vạn dặm,
không nghĩ tới chớp mắt gần trong gang tấc, chẳng ngờ lại bị hút vào vòng
xoáy tựa hồ xoay tròn ngay dưới chân. Tâm Tiểu Từ rối loạn, chống lại ánh
mắt hoang mang của Tiểu Chu, Hai người không hẹn mà có chung một ý
nghĩ: Nhanh chóng rời khỏi.

Đêm đó, Kế Diêu trở về. Tiểu Từ lập tức truyền lại câu nói của Thư

Thư cho Kế Diêu. Kế Diêu im lặng một lát, nói: “Ta hôm nay ở phủ thứ sử,
cũng không nhìn thấy Vân đại nhân có gì khác thường. Có lẽ Thư Thư chỉ
hù dọa các ngươi thôi.”

Tiểu Chu từ kinh ngạc buổi chiều khôi phục, ngược lại xoa tay đứng

lên: “Kế Diêu, đại trượng phu vì giang sơn dốc lòng, chúng ta nếu gặp phải,
thì cùng U Châu sống còn.”

Kế Diêu nheo mắt nhìn hắn, cười nói: “Ngươi cho ngươi là Gia Cát,

hay là Tôn Tẫn?”

Tiểu Chu ngơ ngác, nấc một tiếng, nói không ra lời.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.