Thư Thư cười khẽ: “Kế công tử không cần phải quá mức lo lắng.
Tuyến phòng thủ ở U Châu hiện nay đã mạnh hơn không ít. An vương điện
hạ một lòng muốn lập công để được hoàng thượng coi trọng, nếu không có
gì bất ngờ xảy ra, hẳn tháng sau sẽ đến U Châu.”
- “Tin tức này đã báo cáo cho Vân đại nhân?”
- “Hắn sớm đã biết.”
Kế Diêu sửng sốt, nhớ lại Vân Dực ngày hôm nay trấn tĩnh tự nhiên,
không khỏi thầm khen hắn ung dung trầm ổn. Hắn bình tĩnh như vậy cũng
là do hùng binh của U Châu cùng sự chống đỡ của An vương gia nên mới
có thể có lòng tin như thế.
Kế Diêu nghĩ nghĩ, lại nói: “Nói như thế, nơi này cũng không an toàn,
Đại Yến nếu muốn tập kích bất ngờ, nhất định chọn Lạc Hà trang.”
Thư Thư tự tin cười: “Cái này Kế công tử không cần lo lắng. Cho dù
bây giờ Đại Yến có bất ngờ tập kích, ta cũng có thể để cho các ngươi yên
ổn thoát thân.”
Kế Diêu thật sâu nhìn hắn, gật đầu nói: “Tốt.”
Thư Thư mâu quang căng thẳng, đối với sự tín nhiệm của Kế Diêu
hiển nhiên có chút ngoài ý muốn. Hắn vậy mà cũng không hỏi thêm một
câu nào. Hắn tin tưởng như thế sao? Thư Thư giật mình, kỳ thực Kế Diêu
nếu không phải là cháu của Tiêu Dung, Tiểu Từ cũng không phải con gái
Vân Cảnh, kết giao được với những bằng hữu như thế vốn là tâm nguyện
của hắn, đáng tiếc, sinh ra là do ý trời, không thể nào lựa chọn, cho dù
trong lòng có dao động đi chăng nữa, cũng không thể bỏ dở nửa chừng.
Hắn nắm chặt chiết phiến trong tay, mặt quạt một mảnh trúc diệp ở
trên mơ hồ có ánh sáng. Chính là mê dược của nàng khi đó ở Đào cư. Chiếc
quạt này hắn chưa từng thay đổi, mê dược từ lâu đã tiêu tan, mặt quạt được