CHÂU VIÊN NGỌC ẨN - Trang 319

kia dường như muốn hướng về tâm của hắn, muốn tiến vào sau lớp quần áo
dưới da thịt, khắc sâu vào trong lòng hắn.

Tay hắn đặt sau lưng nàng, muốn nhẹ nhạng vuốt ve nhưng không tự

chủ được dùng lực, nàng kề sát vào ngực hắn, bình yên nói:”Ta không sợ,
vì có ngươi.”

Hắn không trả lời, khuôn mặt cúi xuống, chạm nhẹ vào trán nàng, một

lúc lâu nói:”Ngươi yên tâm.”

Sóng gió bùng lên, hai người cũng không nói quá nhiều, từng chữ đơn

giản mà súc tích, những lời muốn nói dường như đối phương đều biết,
chẳng qua chỉ lặng lẽ ôm nhau, hai tâm hồn hòa làm một.

Liên tục mấy ngày Kế Diêu và Thư Thư đi sớm về muộn, chỉ có Tiểu

Từ cùng Tiểu Chu ở trong Ẩn Lư bắt đầu những chuỗi ngày dài. Đảo mắt
đã tới cuối tháng, Tiểu Từ tiến hành thu thập hành lý, chỉ chờ thời hạn một
tháng vừa đến, nàng có thể cùng Kế Diêu quay về Định Châu.

Hồi tưởng về hai năm trước ở Kế phủ gặp vợ chồng Lâm Phương Kế

Ân Mặc, ấm áp mà ngọt ngào lại thấp thỏm không yên. Bọn họ sẽ thích
nàng sao? Sẽ đồng ý cho hôn sự này chứ?

Đêm khuya, tiếng gió thổi dần dần mạnh lên, gào thét, trời bắt đầu

mưa như trút nước. Đã là cuối xuân đầu hạ, nếu ở Giang Nam giờ phút này
sẽ mát mẻ hơn một chút, nhưng U Châu vốn lạnh lẽo, gió nổi lên liền cảm
thấy rùng mình.

Tiểu Từ đóng cửa sổ, ánh nến dừng lay động. Kế Diêu hôm nay ở

quân doanh bận bịu một ngày, đã đi ngủ, phòng bên cạnh Tiểu Chu và Thư
Thư còn đang đánh cờ, mơ hồ nghe thấy tiếng cười ầm ĩ của Tiểu Chu
truyền đến.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.