nhuộm hoa, mê dược đã hết, mặt quạt liền khôi phục lại thủy mặc nhã trúc
trước kia, hắn có chút buồn vô cớ, muốn giữ lại, nhưng biết rõ lưu không
được.
Kế Diêu mở cửa phòng, hít thật sâu một hơi, nếu U Châu khó giữ
được, trở thành quốc đô của Đại Yến, ngày sau nhất định trở thành họa lớn
của triều đình, An vương muốn có công trạng, như thế cũng là một cơ hội
có lợi. Xem ra U Châu trận này sẽ không sao. Chỉ cần triều đình hạ quyết
tâm phòng thủ, có Vân Dực và An vương gia nhất định có thể giữ được.
Một tia bất an rốt cuộc theo gió đêm lặng lẽ bay đi. Nam tử trời sanh tính
lại mang theo sự cứng rắn chính trực, nếu không phải bởi vì nàng, hắn cũng
rất muốn cùng Tiểu Chu cảm nhận khoái ý giết địch. Chỉ là nàng giống như
dải lụa mềm mại, giờ phút này trói buộc khí phách cùng kích động nơi hắn.
Hắn trở lại phòng, nhìn thấy ánh mắt sáng ngời của nàng, lời nói để
nàng về Định Châu trước trằn trọc vài lần trên môi rồi lại nuốt vào, nàng
nhất định sẽ không chịu. Mà chính mình, nếu đã đáp ứng Vân Dực lưu lại,
vừa nghe có chút biến động liền dứt khoát rời đi, như thế thật không đáng
mặt nam nhi. Vậy thì liền cùng nhau lưu lại đi. Cho dù Yến quân đến xâm
phạm, lấy hắn những ngày gần đây ở trong quân doanh U Châu nhìn thấy
nghe thấy, Vân Dực nắm chắc có thể chống lại Yến quân, huống chi An
vương tháng sau còn tới đốc chiến.
Tiểu Từ nhìn thấy bộ dáng hắn muốn nói lại thôi, vươn tay đặt lên môi
hắn, thì thầm nói: “Ta sẽ luôn bên cạnh ngươi, bất luận sinh tử.”
Kế Diêu cúi thấp đầu thở dài: “Ta chỉ muốn cho ngươi một đời bình
an, không lo không nghĩ.”
- “Ta nếu không nhìn thấy ngươi, sao lại không lo?” Nàng ở trước
ngực hắn thấp giọng lẩm bẩm, hơi thở như hoa lan nhiễm vào vạt áo hắn,
dáng người hắn cao lớn, môi nàng vừa vặn chạm vào lồng ngực hắn, lời nói