CHÂU VIÊN NGỌC ẨN - Trang 321

Kế Diêu nắm tay Tiểu Từ đi sau Tiểu Chu. Thư Thư khép lại cơ quan,

ở trong tối thắp một ngọn đuốc nho nhỏ.

Ánh sáng từ ngọn đuốc chiếu lên khuôn mặt mỗi người, Thư Thư hiển

nhiên sớm có chuẩn bị, trấn định tự nhiên nói: “Mật đạo này thông đến nội
thành. Xem ra tin tức từ Đại Yến mấy ngày trước chỉ để đánh lạc hướng sự
chú ý của chúng ta, trước thời hạn tập kích vào ban đêm.”

Kế Diêu nắm chặt bàn tay Tiểu Từ, đối Thư Thư nói: “Nghe tiếng, hẳn

không hề ít kỵ binh.”

- “Không sao, U Châu sớm đã có chuẩn bị, chỉ bất quá không ngờ tới

bọn chúng động thủ nhanh như vậy thôi. Chúng ta đi.”

Trong mật đạo nồng nặc mùi bùn đất làm Tiểu Từ hô hấp cũng không

dám tùy ý, chính là trong lòng nàng cũng thấp thỏm không yên. Mật đạo rất
dài, chỉ có một ngọn đuốc nho nhỏ nằm trong tay Thư Thư, giống như niềm
hy vọng duy nhất, Tiểu Từ tập trung vào điểm sáng, có chút thương cảm, vì
sao, kỵ binh của Đại Yến không đến muộn hơn hai ngày? Sau khi nàng và
Kế Diêu rời đi U Châu loạn lạc.

Lúc này tiếc nuối thất vọng cũng vô ích, trong mật đạo chỉ có tiếng

bước chân và nhịp thở dồn dập. Giống như vô biên vô hạn không tìm thấy
điểm cuối. Chỉ có bàn tay hắn nắm chặt lấy tay nàng. Nàng hoảng hốt có
loại ảo giác, cảm giác quen thuộc này, tựa hồ trước đây đã từng trải qua, bị
một người yên lặng nắm tay, không một lời nói, chỉ có bước đi.

Không biết đi bao lâu, mới đến điểm cuối của mật đạo. Thư Thư thở

phào một hơi, khởi động cơ quan trên vách, cuối cùng có một tia sáng chiếu
vào, mông lung mà yên tĩnh. Không khí trở nên thoáng đãng hơn rất nhiều,
mang theo ẩm ướt, mưa như trút, từ mái hiên rơi xuống rào rào.

Thư Thư châm ngọn nến, Tiểu Từ vậy mới phát hiện đây là một gian

phòng. Bố cục đơn giản, hơi thở trầm liễm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.