CHÂU VIÊN NGỌC ẨN - Trang 338

tuy rằng không đối nàng làm cái gì, chỉ cần thổ lộ đã khiến trong lòng nàng
đại loạn, hoảng hốt lúng túng. Hình như có bão tố sẽ đến cuốn sạch tất cả,
dự cảm làm cho nàng thật sâu bất an. Loại bất an này đến từ trực giác,
giống như đặt mình vào trong một đám sương mù, không thấy rõ nguy
hiểm nhưng lại có cảm giác sợ hãi, muốn từ bên trong giãy dụa thoát ra.

Nàng nằm ở trên giường nhưng không cách nào đi vào giấc ngủ, thầm

nghĩ phải nhìn thấy Kế Diêu, chỉ cần nghe thấy hơi thở của hắn, chạm đến
người hắn, lòng nàng mới có thể yên ổn, nàng cố không nghĩ đến nhiều thứ,
không thèm nghĩ cái gì mà nam nữ thụ thụ bất thân, cái gì mà đêm khuya
tình ngay lý gian, nàng quyết định vén chăn từ trên giường nhảy xuống.

Kế Diêu hoảng hốt nghe thấy cửa phòng nhẹ vang lên một tiếng,

người tập võ luôn cảnh giác làm cho hắn lập tức thanh tỉnh. Một bóng dáng
quen thuộc vài bước chạy vội tới trước giường hắn.

Kế Diêu vội vàng ngồi dậy, thanh âm có chút khàn khàn, hỏi: “Ngươi

thế nào còn chưa ngủ?”

Tiểu Từ không nói được lời nào, mạnh mẽ nhào vào ngực hắn, cánh

tay đặt trên thắt lưng hắn, cứ như thế ôm thật chặt. Kế Diêu sửng sốt, ách
nhiên thất tiếu, nhưng lại đột nhiên nhớ tới ngày ấy ở trong nhà trọ một
đêm, trong ngực không hiểu sao khẽ động.

- “Kế Diêu!” Nàng cúi thấp đầu gọi một tiếng, đầu đặt ở ngực hắn,

nghe thấy nhịp tim hắn lúc này mới trấn an được suy nghĩ trong lòng. Nỉ
non: “Ta sợ hãi, Yến quân lúc nào triệt binh?”

Kế Diêu nở nụ cười, thanh thanh cổ họng nói: “Sẽ nhanh thôi. Thư

Thư không phải nói quân tiên phong của An vương sắp đến đây sao? Yến
quân cũng không phải người sắt, nghe nói một trận mưa đêm trước, đã
khiến rất nhiều binh sĩ bị nhiễm phong hàn, hiện tại Mộ Dung Hàn bất quá
dựa vào giải thưởng để tăng thêm sĩ khí thôi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.