CHÂU VIÊN NGỌC ẨN - Trang 351

Thư Thư vừa thấy Tiểu Từ theo Kế Diêu từ trong phòng đi ra, sắc mặt

nhất thời biến đổi, gân xanh ẩn hiện hai bên má run rẩy, ánh mắt thẳng tắp
nhìn hai người.

Trên hành lang gấp khúc dường như nhìn thấy một bức họa, lục ý dạt

dào. Ánh mặt trời loang lổ chiếu vào hai người, đúng là một đôi kim đồng
ngọc nữ.

Hắn một thân thanh sam, quang minh phiêu dật, nàng y phục màu

hồng phấn, kiều diễm như hoa.

Bất quá chỉ cách vài bước chân, nhưng là từng bước kinh tâm, như đạp

vào trong lòng hắn. Hắn cố gắng giữ vẻ tươi cười, cắn răng nói: “Ba vị,
thỉnh.”

Ánh mắt Tiểu Từ ở trên người hắn đảo qua, xa cách mà phòng bị.

Trong ngực hắn mơ hồ đau xót, cảm giác mệt mỏi rã rời nhất thời đánh úp
lại, như sợi tơ quấn chặt khiến chiết phiến trên tay hắn dường như nặng tựa
nghìn cân.

Hắn biết ngày đó khi biết mình bị đầu độc liền phải thay đổi nguyên

tắc làm người, hắn kiên định theo sứ mệnh của chính mình, xuôi gió xuôi
nước, cách thứ mình muốn ngày càng gần, đối với thủ đoạn cùng mưu đồ
của mình càng đắc ý, chỉ trừ nàng. Kia vốn là cố ý dò hỏi một người, tỉ mỉ
chuẩn bị một quân cờ, lưu vào ngày sau làm bàn đạp. Tất cả suy tính đều
chu đáo không kẽ hở, thế nhưng không ngờ tới chính mình cũng là một
người bình thường. Để cho nàng trong lúc vô tình đi vào lòng mình, không
quả quyết cứng rắn. Hắn có chút hối hận, vì sao chỉ mới gặp gỡ như thế?
Vô luận thế nào cũng lau không xong, không đổi được, không thể quay về.

Phủ thứ sử, Vân Dực nhìn thấy bốn người, khẽ gật đầu, liền đi thẳng

vào vấn đề nói: “Các vị theo ta đến phòng trong thương nghị một việc trọng
đại.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.