CHÂU VIÊN NGỌC ẨN - Trang 42

trăng chậm rãi trở mình. Bản kiếm phổ này hoàn toàn do hắn tự mình mày
mò luyện thành, một lúc sau, trong lòng hắn có một suy nghĩ nho nhỏ, hắn
rất muốn tìm người luận bàn một chút, xem kiếm pháp của hắn đến tột cùng
như thế nào.

Thế nhưng ở nơi này, không có đối thủ, Tiểu Từ đối với lưu quang

kiếm pháp không thèm liếc mắt một cái, sư phụ cũng không để cho nàng
luyện, hắn mơ hồ có chút tiếc nuối, nếu là Tiểu Từ cũng cùng hắn luyện lưu
quang kiếm pháp, hai người còn có thể luận bàn, nhưng là nàng vẫn thích
đi theo sư phụ nghiên cứu dược thảo hơn.

Kiếm pháp dần luyện xong, trong lòng hắn càng thêm cô độc. Hắn

thực chờ đợi có thể xuống núi tìm người so chiêu. Hắn giống như tìm được
một bảo bối, lại không biết giá, vội vàng muốn tìm người thẩm định.

Cho nên, nghĩ như vậy, trong lòng hắn có chút buồn bực, không có đối

thủ làm cho hắn càng thêm phiền muộn. Hắn thở dài một tiếng, nhìn những
con chim đêm ở trên cành cây.

Chim đêm bay xa, lòng hắn đã quyết, giang hồ mênh mông, hắn muốn

khám phá những thăng trầm.

Gà gáy ba tiếng, hắn cầm thiết kiếm dạo bên dòng suối, kiếm pháp thi

triển ra một hồi mây bay nước chảy, suối nước tung bọt trắng xóa, ở bên
cạnh hắn giống như một đám sương mù dày đặc.

– “Kế Diêu, sư phụ tìm ngươi.” Tiểu Từ từ Đào cư chạy đến, đứng ở

bên dòng suối mỉm cười nhìn hắn. Sáng sớm tựa như một đóa hoa nở.

Vừa vặn, hắn cũng có chuyện muốn nói với sư phụ. Hắn thu hồi kiếm

đi theo Tiểu Từ về Đào cư.

Đường núi không rõ ràng, mơ hồ có sương mù lưu động, có khi vòng

qua bên hông nàng, giống như một cái đai ngọc, nàng hình như mới mười

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.