tình giản đơn. Thư Thư lúc ở mật đạo làm náo loạn yên tĩnh của nàng, nàng
bản tính đơn thuần, căn bản không biết ứng đối như thế nào, chỉ muốn
nhanh chóng rời khỏi. Bất quá phía trước còn có xa phu là hạ nhân của Thư
Thư, nàng đành phải tự an ủi chính mình, hắn hẳn là không làm gì đi.
Thư Thư biết Tiểu Từ thập phần vội vàng, xe ngựa đi không ngừng,
sáng sớm khởi hành, ngày thứ ba đến được Dược vương cốc. Tiểu Từ ở
chân núi xuống xe ngựa, đang muốn hỏi sơn dân làm cách nào vào Dược
vương cốc. Thư Thư lập tức kéo nàng lên núi, tựa hồ biết rõ đường.
Tiểu Từ tò mò hỏi: “Ngươi đã từng tới?”
- “Đã tới một lần.” Thư Thư trả lời một câu, sau đó thả người hướng
lên núi.
Tiểu Từ theo hắn bảy tám bước chân chuyển đến một vườn cây ăn
quả. Mùa hoa đã qua, chỉ có một mảnh xanh biếc như biển. Đạp dưới chân
thảm cỏ dày như nhung, đi vào sâu bên trong rừng.
Cuối rừng cây, dựa vào địa thế thiên nhiên, khuất sau vách đá là một
tòa đình viện. Kỳ hoa dị thảo, mùi thơm thoang thoảng lướt qua mũi.
Tiểu Từ âm thầm kích động, đây chính là Dược vương cốc. Sư phụ có
hay không ở chỗ này?
Giữa vườn hoa có một con đường nhỏ quanh co tĩnh mịch. Thư Thư ở
phía trước dẫn đường, nhìn như thoải mái, lại tựa hồ tuân theo một quy tắc
kỳ quái nào đó, rõ ràng có thể thẳng đường lại cố ý đi vòng. Tiểu Từ không
có tâm tình hỏi nhiều, chính là mơ hồ cảm thấy kỳ quái, theo sát bước chân
hắn, hận không thể ngay lập tức đến lấy giải dược trở về.
Thư Thư dáng người cao thẳng, Tiểu Từ yên lặng đi theo phía sau hắn,
bị bóng lưng rộng lớn của hắn che tầm mắt, hoàn toàn không thấy có một
người đứng ở cuối con đường. Thẳng đến khi Thư Thư dừng bước, Tiểu Từ