CHÂU VIÊN NGỌC ẨN - Trang 448

Nàng hỏi một câu hỏi đã muốn hỏi từ lâu: “Kế Diêu, ngươi thích ta

không?”

Kế Diêu dừng tay, nửa tức giận nửa buồn cười: “Không thích, vì sao

phải vội vã quay về Định Châu.”

- “Có bao nhiêu thích?”

Kế Diêu có điểm ngại ngùng, rầm rì: “Thích chính là thích.”

- “Không được, không được nói như vậy.”

Hắn muốn vò đầu: “Vậy phải làm thế nào?”

Nàng không thuận theo cũng không buông tha: “Ngươi phải tự nghĩ

biện pháp.”

Hắn thực sầu não: “Ân, thích cũng không phải đồ vật, làm thế nào đo

đạc?”

Nàng đưa ra ví dụ: “Tỷ như so với biển sâu? So với núi cao?”

Hắn ăn ngay nói thật: “Hình như không có.”

Nước mắt của nàng lập tức rơi xuống. Trong lòng mâu thuẫn đem

nàng lăng trì thành từng đoạn, nàng hy vọng hắn thích ít đi một chút, lại
mong mỏi hắn thích ngày càng nhiều. Nang hy vọng hắn nhớ rõ nàng, lại
mong muốn hắn sớm quên nàng.

Hắn vội vàng xin tha: “Có, có không được sao?”

- “Không được. Ngươi tốt nhất đừng thích ta.”

- “Vì sao?”

- “Bởi vì…” Nàng không thể nói ra lý do kia.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.