Tiểu Chu sững sờ nhìn Tang Quả, trợn mắt há hốc mồm. Nữ nhân như
vậy, hắn vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy, xinh đẹp lại ngang ngược như thế.
Hắn giậm chân, quay đầu trở về, tưởng có thể giúp Kế Diêu giải vây,
đáng thương Kế thiếu hiệp, người khác không biết, nhưng là hắn biết, từ
nhỏ đến lớn, hắn chỉ loanh quanh không phải Thiếu Lâm thì là Võ Đang,
nhận thức nữ nhân cùng lắm chỉ được dăm ba người. Bây giờ, còn bị đưa
lên cửa đập bể hoa đào, rõ thật là tai bay vạ gió.
Vào cửa, chỉ thấy Kế Diêu một câu một câu giải thích, mà Tiểu Từ vẫn
không vui không giận, không nói một lời.
Tiểu Chu đồng tình nhìn Kế Diêu nói: “Huynh đệ, công phu điểm
huyệt này nam nữ làm thế nào truyền thụ, ngươi chọt chọt ta, ta chọt chọt
ngươi, kia còn không phải mạo phạm con gái nhà người ta sao, huynh đệ
ngươi cả đời thông minh, cũng có lúc hồ đồ nha.”
Kế Diêu trừng mắt nhìn hắn một cái, Tiểu Chu này, thật là càng nói
càng thêm phiền a.
- “Tiểu Chu, ngươi đi nấu cơm đi.” Kế Diêu cắn răng nói.
- “Được, được.” Tiểu Chu bất đắc dĩ đi ra ngoài, rất kỳ quái, Tiểu Từ
nhìn như hồn nhiên rộng rãi, như thế nào ăn dấm chua vào cũng khó đối
phó như thế? Đáng thương Kế thiếu hiệp, mồm mép đều mất sạch, nàng cư
nhiên một chữ cũng không nhả. Một chữ tình, quả nhiên lợi hại.
Kế Diêu mắt thấy mọi người rời khỏi, nâng cằm nàng lên nói: “Tiểu
Từ, ngươi chẳng lẽ không tin ta?”
- “Kế Diêu, ta mệt mỏi, muốn đi ngủ.” Tiểu Từ bỗng nhiên mở miệng,
lại là một câu không liên quan gì đến chuyện này.