tai làm như không nghe không thấy, nàng đã mệt mỏi lắm rồi, căn bản vô
lực giả vờ cứng rắn đối mặt với hắn, hắn bức thiết trở về Định Châu thành
thân với nàng như vậy, nàng lại tàn nhẫn bóp chết tất cả hạnh phúc.
Thư Thư nhìn nước mắt nàng rơi lã chã, ôn nhu nói: “Tiểu Từ, nàng an
tâm chờ đợi, nếu hắn đến, nàng muốn làm cho hắn quên cũng tốt, ghi hận
cũng tốt, ta sẽ giúp nàng. Nếu hắn không đến, nàng muốn rời đi cũng tốt,
lưu lại cũng tốt, ta nhất định tôn trọng quyết định của nàng. Từ U Châu đến
đây, cũng phải hơn nửa tháng. Nàng cho hắn thời gian, cũng cho mình thời
gian.”
Tiểu Từ không có trả lời, yên lặng nghe Thư Thư nói. Đúng vậy, hắn
nếu không đến, chứng tỏ đã muốn buông tay nàng, phai nhạt, chỉ coi như
một chút vui đùa tuổi trẻ. Nếu hắn đến, nàng có thể lựa chọn nói ra sự thật,
cũng có thể lựa chọn làm cho hắn thương tâm, hết hy vọng. Khác nhau
chính là đau dài hay đau ngắn. Bất luận như thế nào, cũng xem như cho hắn
một câu trả lời, còn hơn cứ như vậy ra đi không lời từ biệt. Thư Thư tuy
rằng làm việc không theo lẽ thường, nhưng luôn là cách thức đối diện trực
tiếp nhất.
Tiểu Từ buông ý định rời đi trong đầu, theo lời Thư Thư, tính chờ
thêm một tháng. Cho mình thời gian chuẩn bị tâm lý làm thế nào đối mặt.
Nàng thường ngồi trước cửa sổ, mong hắn đến lại sợ hắn đến. Rõ ràng
không hy vọng hắn đến, hy vọng hắn tức giận rồi quên đi, nhưng thực sự
một tháng đã trôi qua, không thấy bóng dáng Kế Diêu, nàng mới biết được
cái gì là ruột gan đứt từng khúc.
Hắn thật sự tin tưởng nàng sẽ gả cho Thư Thư, ngạo khí như hắn, lập
tức buông? Rõ ràng là kết quả mà mình mong đợi. Nàng lại đau đớn không
chịu được.
Một tháng sau, ngày thứ nhất, ngày thứ hai, ngày thứ ba.