CHÂU VIÊN NGỌC ẨN - Trang 508

Con đường quanh co uốn lượn, đi một lúc liền gặp trống trơn đài. Ánh

mặt trời chiếu xuống, trống trơn đài càng thêm rực rỡ.

Hai người không hẹn mà cùng dừng bước, ký ức trôi về ngày nào đó,

kia một màn. Kế Diêu đột nhiên ôm lấy thắt lưng nàng, thi triển khinh công
bay mình lên đài cao. Gió thổi bên tai, gió đầu thu cùng mùa xuân có phần
tương tự, đều có chút se lạnh. Y phục của nàng bị thổi tung, đi vài bước lên
đầu đài, khuôn mặt xinh đẹp như mây như ngọc.

Hắn nâng mặt nàng lên, cẩn thận dịu dàng hôn xuống.

Hơi thở điềm tĩnh, tràn ngập phế phổi, bao trùm áp lực cùng nỗi đau

giấu ở nơi sâu kín nhất.

- “Ngày đó, nàng mặc váy đỏ thực sự rất đẹp.”

- “Thật không?”

- “May mắn là mùa xuân, y phục dày dặn, bằng không…”

- “Bằng không như thế nào?”

- “Bằng không, tại hạ thật sự…khụ khụ.” Kế Diêu cố ý ho khan hai

tiếng, ý vị thâm trường cười trộm.

Nàng hiểu ra, mặt đỏ giống như trái cà chua chín, xinh đẹp mỹ lệ.

Nàng thấy Kế Diêu cố gắng nín cười, vẻ mặt tinh quái, dùng sức giẫm lên
chân hắn.

Kế Diêu đau đến khóe miệng giật giật, tiện thể bật cười. Hắn quay đầu

nhìn nàng bộ dáng vừa thẹn vừa giận, bỗng nhiên cảm giác có một đau đớn
dài nhỏ như tơ từ nội tâm gian nan trồi lên, trói buộc hắn, có bao nhiêu
hạnh phúc, thì có bấy nhiêu đau xót.

Hắn ôm nàng từ trên trống trơn đài phi thân xuống.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.