Tang Quả khép chặt vạt áo, xa xa nhìn về phía hai bóng người, có chút
hoảng hốt đối Tiểu Từ nói: “Kỳ thật, ta rất hâm mộ ngươi.” Sau đó, im lặng
không nói nữa.
Tiểu Từ sửng sốt, nghĩ không ra chính mình mệnh trong sớm tối, có
cái gì hâm mộ, đang muốn hỏi nàng, theo ánh mắt nàng nhìn lại, tầm mắt
nàng rơi trên người Kế Diêu! Tiểu Từ im lặng cúi đầu, trong lòng chợt
động.
Ai cũng không ngờ, một ngày, Thư Thư thế nhưng lại xuất hiện ở
dược vương cốc.
Hắn từ phương xa tới, trên mặt đất để lại những dấu chân, hắn chậm
rãi đi đến, nhìn Tiểu Từ. Tiểu Từ nhất thời quá mức ngoài ý muốn, khẽ
cười cười, nhưng lại không thốt nên lời.
Ánh mắt hắn như trước, sâu xa cùng phức tạp, hắn cũng không vội vã
mở miệng, gắt gao nhìn nàng, gần như có chút tham lam.
Nàng cảm thấy chính mình bị hắn nhìn thật lâu, có chút không được tự
nhiên. Mà đối với hắn chỉ như một cái chớp mắt, muốn phải dài hơn.
Nàng bị hắn nhìn chăm chú suýt nữa muốn tránh, Thư Thư thế này
mới thấp giọng nói: “Không ngờ ở nơi này tình cờ gặp lại nàng.” Không
khí lành lạnh mà khô ráo, từ trong miệng hắn thở ra từng làn khói trắng,
làm cho khuôn mặt hắn trở nên mơ hồ.
- “Ân, ta cũng không nghĩ tới.”Tiểu Từ chuyển tầm mắt, nhìn thấy Kế
Diêu, thở phảo nhẹ nhõm một hơi.
Kế Diêu giật mình, mỉm cười nói: “Thư công tử, đã lâu không gặp.”
Thư Thư quay đầu cười cười: “Cũng không tính là lâu lắm, Tiết thần y
có ở đây không?”