Kế Diêu ứng thanh hảo, xoay người rời đi.
Vừa ra khỏi cửa, đã thấy Tiểu Chu sững sờ nhìn hắn, giống như một
người xa lạ.
- “Các ngươi vừa rồi đang thương lượng cái gì? Ngươi thành thân với
nàng?”
- “Ân.”
- “Ngươi điên rồi, Tiểu Từ làm sao bây giờ? Nàng đã là người của
ngươi, ngươi sao có thể làm thế?” Quen biết hai mươi năm, Tiểu Chu chưa
bao giờ tức giận như vậy, quyền cước đánh tới, Kế Diêu không chống đỡ,
tùy ý hắn.
- “Dừng tay!” Tang Quả quát lạnh một tiếng: “Hắn là phu quân của ta,
nếu ngươi lại động thủ, lập tức cút khỏi nơi này.”
Tiểu Chu dừng lại, hắn chết trân tại chỗ, nhìn Tang Quả nói: “Phu
quân của ngươi thì sao, có cái gì tốt? Ngươi không cần đuổi ta, ta cũng
muốn đi. Ta chính là khinh thường những người như vậy, giải thanh cao,
thực ti bỉ!”
Hắn ngoan hận trừng mắt với Kế Diêu, xoay người bước đi.
- “Tiểu Chu!” Kế Diêu thống khổ hô một tiếng, đã thấy bóng Tiểu Chu
mất hút.
Tang Quả tựa hồ hết thảy đều chuẩn bị tốt. Nàng lấy ra một bộ hỷ
phục, đặt ở trên tay Kế Diêu, sau đó nói: “Ngươi đi trước chuẩn bị, một hồi
đến phòng tổ phụ chờ ta. Ta đã nói cho tổ phụ, hắn cũng không phản đối.”
Hắn không có gì chuẩn bị, chỉ có một loại cảm giác đi vào chỗ chết rồi
sinh quyết tuyệt. Cúi đầu nhìn xuống, hỷ phục màu đỏ tiên diễm như máu,