Hoàng đế gõ cái trán nàng: “Nha đầu nhà ngươi. Nếu muốn cứ ở lại
trong cung, dưỡng con mười bảy năm, còn sợ nhiều hơn vài ngày sao?”
A Viên cười hì hì nói: “Phụ hoàng chẳng lẽ không nhớ A Viên.”
Hoàng đế cố ý nói: “Không nhớ, trẫm còn có một đống tấu chương
cần phê, chính mình tự đi chơi đi.”
- “Vậy nữ nhi xin cáo lui.”
Mộ Dung Lan Ẩn theo A Viên ra khỏi đại điện.
Hai người không biết như thế nào, đều có chút trầm mặc.
A Viên nhìn nội cung kim bích huy hoàng, nhưng lại không phải chỗ
của nàng. Mẫu phi đã sớm cách thế, chính mình bây giờ xuất giá gả cho
người khác. Phủ công chúa, vốn là tổ ấm của nàng cùng phò mã, nhưng là,
bên cạnh hắn, tựa hồ không có cảm giác giống như thân nhân, mặc dù tùy
thời điểm ôn nhu, lại mơ hồ cảm thấy hắn có tâm sự. Nàng rất muốn lén hỏi
phụ hoàng, có phải không đối với hôn sự này, Mộ Dung Lan Ẩn có nỗi khổ
trong lòng, cũng không vui. Nàng lại không dám hỏi, sợ phụ hoàng hoài
nghi cái gì rồi giận chó đánh mèo với hắn. Nàng cũng không muốn làm khó
hắn, dù sao hắn cũng là phò mã của nàng, về sau chính là người thân của
nàng.
- “Chúng ta hồi phủ đi.” Nàng nghĩ nghĩ, ở lại trong cung rốt cuộc vẫn
không ổn.
- “Được.” Mộ Dung Lan Ẩn so với trước kia xem ra còn kiệm lời hơn.
Ra cửa cung, A Viên đột nhiên sinh ra một tia sợ hãi. Phụ hoàng người
thân duy nhất của nàng dường như đã tìm được một nơi cho nàng dựa vào,
có ý tứ yên tâm phó thác. Mà người phụ hoàng phó thác này tuy gần ngay
trước mắt lại xa tận chân trời. Nàng nhìn thoáng qua hắn ngồi bên cạnh, lần