chỉ có nghiên mực là nhìn có vẻ chấp nhận được. Đánh xuống, có thể hay
không sẽ chết? Nàng do dự một chút, cuối cùng quyết định xuống tay nhẹ
một chút, đánh cho hắn choáng váng là được rồi, tội lỗi tội lỗi!
A Viên nắm chặt nghiên mực trong tay, may mắn tay áo rộng thùng
thình, nàng thu tay vào trong tay áo, thuận tiện đem nghiên mực giấu vào
bên trong. Nàng ngồi xuống bàn, cảm thấy chính mình thật giống Khương
ông, đợi con cá lớn đến.
Qua thật lâu, cửa nhẹ nhàng bị đẩy ra. Một khuôn mặt tươi cười theo
vào, nhìn thấy A Viên ngồi ngay ngắn thì làm ra vẻ rất kinh ngạc.
- “Ngươi dậy sớm như vậy? Ngươi ngày hôm qua thực có thể ngủ, ta
nghĩ ngươi hẳn phải khi mặt trời lên cao mới tỉnh, còn đang muốn đến nhìn
lén ngươi nữa chứ.”
A Viên tâm trạng vốn đang khẩn trương bị một câu “nhìn lén” của hắn
làm cho dao động một phen. Trấn định! Trấn định!
Nàng phát hiện hắn cầm trong tay vài bộ quần áo, màu sắc tươi mát, là
đồ nữ tử. Hắn còn mua quần áo mới cho nàng. Ai, trong lòng đột nhiên có
cảm giác tội lỗi. Kiên định! Kiên định!
- “Đây là y phục ta sai người mua cho ngươi, ngươi có muốn thử hay
không?” Hắn cười nhiệt tâm, một bộ giống người tốt, nhưng là, hắn lại
không thả nàng đi.
Không được, không thể mềm lòng, không được do dự, không thể lại
nhìn hắn, bằng không không hạ thủ được. A Viên khẩn trương muốn chết,
cúi đầu, cứng rắn nói: “Ân, được, ngươi đặt ở trên bàn.”
Hắn cười ha hả đi đến trước bàn, A Viên khẩn trương siết chặt tay.
Nàng nhưng là lần đầu tiên làm ra loại hành động này! Vừa hoảng sợ vừa
áy náy, kỳ thật, hắn cũng là ân nhân cứu mạng của nàng, quên đi, ta đánh