CHÂU VIÊN NGỌC ẨN - Trang 569

ngươi nhẹ chút. Chờ ta trở về, về sau nhất định sẽ đến bồi thường cho
ngươi.

Hắn khom lưng hướng về phía nàng, đúng là một cơ hội xuống tay tốt.

A Viên đứng lên, cắn răng một cái, nâng tay nhằm vào đỉnh đầu Triển Ẩn.
Lúc này mới phát hiện Triển Ẩn vóc dáng rất cao, nàng có thể hay không
với tới đầu hắn đây.

Nhưng bất ngờ Triển Ẩn vung tay chạm vào khửu tay A Viên, nhất

thời một cảm giác đau đớn làm cho A Viên kêu lên một tiếng, nghiên mực
trong tay rơi xuống, con người quả nhiên không nên có ý niệm tà ác, nghiên
mực kia thế nhưng lại rớt trúng chân nàng.

Lập tức, A Viên hét thảm một tiếng! Nàng đau đến nước mắt ứa ra,

nếu chỉ có một mình, nhất định sẽ ôm chân khóc lớn một phen. Từ nhỏ đến
lớn chưa từng đau đến như vậy. Thật sự không nên có tư tưởng hại người
mà.

Triển Ẩn ngay tức khắc cúi xuống ôm lấy nàng, phóng tới bên giường,

sau đó cởi giầy nàng ra, cẩn thận xem xét. Trên cái chân nhỏ nhắn trắng
nõn hiện lên một mảng hồng, hắn vừa khẽ chạm vào A Viên liền đau đớn
hét lên.

- “Ngươi nếu thích nghiên mực kia liền nói với ta một tiếng, ta đưa

ngươi là được, cần gì phải trộm.”

- “Ta mới không thèm trộm nghiên mực của ngươi.” A Viên oan uổng

có miệng mà không thể nói, nàng đường đường là công chúa, có cái gì là
chưa thấy qua, cư nhiên lưu lạc đến nỗi phải trộm này trộm nọ sao?

- “Vậy ngươi đem nghiên mực giấu trong tay áo làm gì chứ? Ta vừa

rồi cảm thấy rất kỳ quái, như thế nào thư phòng tứ bảo chỉ còn tam bảo
chứ. Nháy mắt liền thấy ở trong tay ngươi rơi ra.” Triển Ẩn nâng mi mắt
nhìn nàng, cười tủm tỉm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.