nói: “Ta thích một người, từ lúc mười bốn tuổi đã bắt đầu thích. Nhưng là
hắn lại không thích ta, mọi người đến dược vương cốc đều đối với ta nịnh
bợ xu nịnh, chỉ có hắn, giống như không phát hiện ra, trừ bỏ thỉnh thoảng
khách khí nói vài câu, thì bình thường cũng không cùng ta nhiều lời. Chẳng
lẽ vẻ ngoài của ta rất khó coi sao? Cứ thế, ta lại cố tình thích hắn, những
người khác đều không để vào trong mắt. Ta biết hắn không thích ta, ta ở
trong lòng hắn cũng không có một chút phân lượng. Ta biết hắn thích một
người, đáng tiếc nàng kia căn bản không thích hắn. Liền giống như ta thích
hắn, hắn có lẽ cũng thường nếm đủ mọi loại tư vị. Đây gọi là vỏ quýt dày
có móng tay nhọn. Ta đáng nhẽ nên cao hứng mới phải, thế nhưng, nhìn
hắn khó chịu, ta lại đau lòng. Ta nghĩ, nếu ta thành toàn cho tâm nguyện
của hắn, có phải hay không, về sau hắn mỗi lần nhìn thấy nàng, sẽ nghĩ đến
ta, nghĩ đến ta đã hy sinh hạnh phúc của mình thành toàn cho hắn. Cho dù
hắn không thích ta, cũng sẽ cảm kích ta, chỉ cần ta có thể ở trong lòng hắn
để lại một chút bóng dáng, hắn có thể trong lúc ngẫu nhiên nhớ đến ta, ta
liền thỏa mãn.”
Tiểu Chu ngây ngẩn nhìn nàng, nửa ngày cũng không phản ứng lại,
không biết nàng đang nói cái gì. Bởi vì hắn không biết Thư Thư thích Tiểu
Từ, cũng không biết Tiểu Từ bị bệnh, càng không biết giao dịch giữa Kế
Diêu và Tang Quả. Cho nên hắn nghe một mạch vẫn cảm thấy ù ù cạc cạc.
- “Ngươi thích ai? Rốt cuộc có phải là Kế Diêu hay không?”
- “Ta muốn gả cho Kế Diêu, cái khác ngươi không cần biết.”
Tiểu Chu trừng lớn ánh mắt, nghiêm mặt nói: “Khắp thiên hạ ngươi
muốn gả cho ai đều có thể, ngoại trừ hắn. Cho dù có phải gả cho ta.”
Tang Quả sắc mặt thoáng đỏ, buồn bực nói không nên lời. Hắn nhìn
qua cứ tưởng là một người đơn giản, không ngờ lại khó lay chuyển đến
mười con trâu cũng không kéo được.