CHÁY HẾT LÃNG MẠN - Trang 133

"Đương nhiên không phải!"

Trần Tiến ở đầu kia trầm mặc, suy nghĩ, "Tớ hôm nay gọi điện thoại

cho Hoắc tam..."

"Sau đó?"

Chu Khởi vừa nói chuyện, vừa đặt khăn mặt sang bên cạnh, hơi hơi

khom lưng xuống, vươn tay mò hộp thuốc lá, miết trong lòng bàn tay.

Thuốc này là người phụ trách thành phố mới phái người đưa tới, đồng

thời cũng là hắn phân phó yêu cầu.

Không phải là nhãn hiệu hắn bình thường quen dùng, cũng không phải

là thuốc lá thương hiệu nước ngoài đắt tiền, là loại phổ biến nhất trên thị
trường giá cũng rất thấp.

Hắn nhìn hộp thuốc lá, trong đầu hồi tưởng lại một chút, lúc trước

hình như ở trong siêu thị nhỏ có thấy qua loại thuốc lá này, bao nhiêu tiền
nhỉ?

Năm đồng hay là bốn đồng năm?

Trần Tiến ở đầu kia ồn ào nói một hồi, phát hiện Chu Khởi như là căn

bản không có nghe, cũng nổi cáu.

"Tôi nói này đại thiếu gia! Cậu rốt cuộc có nghe tôi nói chuyện hay

không hả!"

Chu Khởi mặt mày lười biếng xé bao bì trong suốt bọc hộp thuốc lá,

câu được câu không đáp: "Có nghe."

"Vậy cậu lặp lại một lần cho tớ lời tớ vừa mới nói xem."

"Cậu nói cậu không có gì việc gì, treo máy."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.