"..."
Trần Tiến cũng không biết là xui xẻo mấy đời, trong lòng nhận định
vài người anh em, một người so với một người càng không bình thường.
Hắn cảm thấy bản thân căn bản là kẻ sống sót trong khe hở mà!
Nghĩ nghĩ một chút, hắn lại kiên nhẫn lặp lại một lần: "Tớ nói chính là
Hoắc tam. Thằng nhãi này gần đây cũng không biết làm cái quỷ gì, tớ gọi
hắn đi tụ tập, hắn lại còn nói không rảnh, muốn trêu chọc con thỏ!"
Chu Khởi chẳng biết vì sao, vừa nghe hắn nói Hoắc Lâm muốn trêu
chọc con thỏ, trong nháy mắt liền nhớ tới khuôn mặt của Hứa Nùng.
Hắn nhếch môi cười, "À, cũng đừng tìm tớ, tớ gần đây muốn nuôi
mèo."
Trần Tiến: "..."
"Tớ nhìn các cậu mỗi người sọ não đều có vấn đề, thần thần bí bí."
Chu Khởi lười để ý đến hắn, sau khi mở hộp thuốc lá ra, đưa đến bên
miệng cắn, chuẩn bị đốt một điếu nếm thử hương vị thuốc mới này.
Kết quả thuốc vừa đưa vào miệng, hắn cũng cảm thấy không quá thích
ứng, nhưng chỉ cau mày, rốt cuộc không nhổ ra.
Ánh mắt của Trần Tiến cực tốt, tùy tiện nhìn liền biết thuốc hắn hút
không phải nhãn hiệu bình thường vẫn hút, hỏi một câu: "Cậu không phải
vẫn luôn hút cái nhãn hiệu thuốc lá kia sao? Sao đột nhiên thay đổi vậy?"
Chu Khởi cắn điếu thuốc, vừa nghiêng đầu ấn bật lửa, vừa mơ hồ đáp:
"Muốn quyến rũ con mèo."
Con mèo nhỏ kia nhìn ngây ngô, nhưng là rất có đề phòng.