Cô biết hắn là đang giúp mình, nhưng là... Có phải có chút thái quá
hay không...
Bạch Hiểu ở một bên nghe được vừa ghen tị vừa nén giận, cô ta cảm
thấy mấy người đàn ông này, một cái hai cái đều có bệnh.
Trước có một Lý Hướng Nam tiếp cận cái đứa nhà quê kia còn chưa
đủ, giờ lại tới một người theo đuổi mắt mù! Hứa Nùng này rốt cuộc có cái
gì tốt chứ!
Cô ta nhịn không được nữa, lớn tiếng ồn ào: "Một người quái dị vừa
quê mùa vừa ghê tởm như vậy! Rốt cuộc có cái giá trị gì để các người thích
chứ? Các người mỗi một người đều có bệnh đi!"
Sắc mặt Chu Khởi nhạt dần, trong nháy mắt, quanh người hắn phảng
phất lệ khí không nói rõ được, khí tràng cũng hoàn toàn thay đổi.
Chỉ thấy hắn giương mắt tùy ý nhìn Bạch Hiểu một cái, ánh mắt rất
nhạt, nhưng khi mở miệng, giọng nói cũng rất lạnh.
" Tính tình tôi không tốt lắm, cũng không có nguyên tắc gì. Tuy rằng
bình thường không đánh phụ nữ, nhưng không có nghĩa không thu thập
người bắt nạt cô nàng nhà chúng tôi."
"Cho nên cô chắc chắn, muốn tiếp tục nói tiếp?"
Bạch Hiểu bây giờ chính là trạng thái không có lý trí gì nữa, cũng lửa
bộc lên đầu không nhìn thấy bất luận cái gì.
Cô ta nghe ra được Chu Khởi đang uy hiếp mình, nhưng cô ta hoàn
toàn không tin hắn thật sự sẽ làm gì.
Cho nên căn bản không có cố kỵ, tiếp tục nói: "Anh đánh hay không
đánh phụ nữ thì có liên quan gì tới tôi? Tôi nói đều là sự thật! Cô ta quả