CHÁY HẾT LÃNG MẠN - Trang 196

mơ mơ hồ hồ dường như sắp chạm vào chóp mũi cô.

Hứa Nùng cũng không dám cử động, cơ thể dính sát lên vách thang

máy.

Thang máy từ từ đóng cửa đi lên, cô cảm giác không khí xung quanh

càng ngày càng mỏng manh. Nhóm mấy cô nhóc bên kia vẫn luôn líu ríu
bàn tán về thần tượng của mình, thanh âm không nhỏ, nhưng chẳng biết tại
sao, cô lại cảm thấy những âm thanh đó cách mình rất xa.

Bên tai cô, chỉ còn lại có tiếng tim đập của chính mình và Chu Khởi,

giao hòa va chạm.

Cô vô thức gảy gảy móng tay, mí mắt rủ xuống càng ngày càng thấp,

thậm chí hô hấp cũng bắt đầu chậm lại.

Chu Khởi lười biếng chống cánh tay đứng ở nơi đó, mắt không chớp,

vẫn luôn đặt trên đỉnh đầu cô.

Nhìn phản ứng này của Hứa Nùng, hắn ngược lại là rất vừa lòng, biểu

tình trên mặt càng thêm vô lại cùng nghiền ngẫm, khóe miệng khẽ nhếch
cũng vẫn luôn không hạ xuống.

Cuối cùng, thang máy đến tầng lầu nơi Hứa Nùng ở, khoảnh khắc cửa

thang máy mở ra kia, cô đứng thẳng người chuẩn bị đi ra. Nhưng Chu Khởi
lại như trước chống cánh tay đứng ở trước người cô, không động đậy.

Cô không thể không ngẩng đầu liếc hắn một cái, nhỏ giọng nói: "Nên

đi ra ngoài rồi."

Chu Khởi vẻ mặt nhàn nhã, nghe Hứa Nùng nói xong, nhếch môi nói:

"À, còn tưởng rằng em đang ngủ chứ."

"..." Đây là đang nói kháy cô vừa mới rồi không nhúc nhích sao?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.