thẳng.
Chu Khởi là người rất có nhãn lực, không chỉ nhận ra cô không thích
hợp, thậm chí còn trong nháy mắt đoán được trong cái gói kia là cái gì.
Chẳng qua, cô nàng này trắng nõn trắng nà, mềm mại đứng ở trước
mặt hắn, cố ý lấy một cây kẹo chuẩn bị đút cho hắn, cũng làm cho hắn
không sinh ra bất kỳ suy nghĩ nào khác.
Hắn nhìn nhìn mấy cây kẹo que được nắm trong bàn tay nhỏ bé, lại
liếc nhìn cái cô đang ngậm trong miệng kia, đột nhiên cảm thấy cổ họng có
chút khô.
Trầm mặc một giây, hắn cố ý nói: "Không muốn ăn cái vị trong tay
em."
Hứa Nùng ngẩn người, cúi đầu nhìn một cái, trong đống kẹo này mùi
vị hỗn tạp, vị chuối tiêu, vị nguyên bản, vị việt quất...
Hơn nữa nếu cô nhớ không nhầm, Chu Khởi lúc trước ở phim trường,
ngậm chính là vị chuối tiêu của Alps mà?
Hiện tại lại nói không có hương vị hắn thích?
Hứa Nùng nhất thời không có lời gì để nói, một lát sau, lần nữa ngẩng
đầu nhìn hắn.
"Vậy nếu không... Anh muốn ăn vị gì, tôi lại mua cho anh?"
Lúc cô nói chuyện, ánh sáng của đèn đường mờ nhạt trên đỉnh đầu an
tĩnh phả trên mặt cô, hai gò má gần như một chút tỳ vết cũng không có,
trắng nõn tinh tế giống như đồ sứ xinh đẹp.
Có lẽ là trong miệng ngậm kẹo được một lát, Chu Khởi chỉ cảm thấy
trong hơi thở của cô, cũng có chút hương vị ngọt ngào.