Đầu lưỡi hắn liếm hàm răng, trong lòng lúc này tất cả đều là tà niệm.
Muốn ăn cái vị gì sao?
Đương nhiên trong miệng cô là cái vị gì, hắn liền muốn ăn cái vị đó.
Hứa Nùng đợi nửa ngày, thấy Chu Khởi chỉ yên tĩnh nhìn mình không
nói chuyện, cũng có chút nóng nảy.
Vừa vặn lúc này cảm giác buồn trướng ở bụng dưới lại nhiều thêm, âm
thầm có cảm giác có thứ chảy ra, cô không nhịn nổi nữa, động tác hấp tấp
nóng nảy đưa tiền lẻ trong tay cho Chu Khởi.
"Nè, cho anh tiền lẻ, anh muốn ăn cái vị gì tự mình đi siêu thị chọn, tôi
về khách sạn trước."
Nói rồi, không quan tâm phản ứng của hắn, đi vòng qua người hắn.
Chu Khởi đoán được tình huống của cô là gì, cũng không ngăn cản.
Ánh mắt hắn nhàn nhã nhìn cô đi về, kết quả chỉ trong chốc lát, ánh
mắt liền bỗng nhiên khựng lại.
Tiếp theo, chỉ thấy hắn sải đôi chân dài, hai bước liền đuổi kịp.
Hứa Nùng nghe được tiếng bước chân phía sau, còn chưa kịp phản
ứng, liền cảm thấy đột nhiên bị người từ phía sau ôm chặt.
Cánh tay Chu Khởi vòng qua bả vai, đặt ở trước người Hứa Nùng.
Cô cảm giác cả người đều bị hắn ôm chặt vào trong ngực, hơi thở có
mùi thuốc lá kia vừa xa lạ lại quen thuộc, pha trộn với mùi nước giặt quần
áo nhàn nhạt, vây quanh người cô.