Hứa Nùng yên lặng, cuối cùng chỉ có thể nhận mệnh bị hắn ôm trước
người, đi về hướng khách sạn.
Trên đường trở về quả nhiên như Hứa Nùng nghĩ, người lui tới trong
thành phố điện ảnh, ánh mắt đại đa số đều sẽ hướng lên người bọn họ.
Trong mắt mọi người đều mang theo tò mò cùng tìm tòi nghiên cứu,
dường như đang suy đoán quan hệ của hai người, cũng đang suy đoán thân
phận của Chu Khởi.
Dù sao trong thành phố điện ảnh và truyền hình này đại đa số lớn lên
xinh đẹp đều là trong vòng minh tinh, mà Chu Khởi lại so với ngôi sao nam
càng đẹp trai soái khí hơn, khí chất quanh người cũng cao hơn bọn họ rất
nhiều, mọi người hiểu lầm cũng là chuyện đương nhiên.
Hứa Nùng thật ra không quá để ý ánh mắt người khác, nếu không cô
cũng sẽ không thể vác cái dáng vẻ quê mùa này lăn lộn ba năm cuộc sống
đại học.
Chẳng qua... Hiện tại tình huống hoàn toàn không giống, cô muốn
khắc chế không thèm để ý cũng khắc chế không nổi a!
Hứa Nùng cúi đầu xuống càng thấp, thậm chí hận không thể lấy xuống
dây cột tóc trên đầu thả tóc mái xuống, cô lại hối hận vì sao đi ra ngoài vội
vã như vậy, ngay cả kính mắt cũng quên mang!
Càng nghĩ càng cảm thấy sốt ruột, bước chân cô cũng càng lúc càng
nhanh.
Chu Khởi đã nhận ra sự vội vàng của cô, lười biếng ôm lấy cô, cũng
không quá để ý, tốc độ sải chân cũng nhanh hơn một chút, đi theo bước
chân của cô.