CHÁY HẾT LÃNG MẠN - Trang 229

Chu Khởi mắt mở trừng trừng nhìn ván cửa đóng trước mắt mình,

chóp mũi thiếu chút nữa cũng bị đập trúng, hắn lui về phía sau hai bước,
sau một lúc lâu, bật cười.

Cô nàng này không những muốn qua sông đoạn cầu mà, còn muốn

qua cầu rút ván?

Thế nào? Hôm nay thật là không muốn cho hắn ngủ ở đây sao?

Đại khái qua mười mấy giây, Hứa Nùng ở bên trong dường như cũng

nhận thấy được hành động của mình có chút không đúng, lại lặng lẽ mở
cửa.

Cô tựa người vào khe cửa thấy Chu Khởi vẫn đứng tại chỗ chưa đi,

không hiểu sao thở phào.

Nghĩ đến hành động vừa rồi của bản thân, Hứa Nùng có chút ngại

ngùng, cũng không dám đối diện Chu Khởi, trực tiếp nhỏ giọng mở miệng
nói: "Cái kia... Anh trước tiên đi mua đồ dùng sinh hoạt đi, mua xong rồi
quay lại."

Nói xong, cô cũng không đợi Chu Khởi trả lời, lại lần nữa đóng chặt

cửa phòng.

Chu Khởi ngược lại cũng không để ý, rất nghe lời lại đi xuống lầu, tùy

tiện mua vài thứ mà bản thân dùng được xong lại đi về phía khách sạn.

Chẳng qua, khi hắn lần nữa gõ cửa, lúc nhìn thấy Hứa Nùng, không

hiểu sao cảm giác sắc mặt cô có chút không đúng lắm.

"Làm sao vậy?" Chu Khởi vừa thuận tay đóng cửa, vừa ở sau lưng cô

hỏi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.